Edit: ..Lam Thiên..
Hôm nay đàm phán còn chưa có bắt đầu đâu, Mẫn Bá Thiên liền cam chịu .
Hoan Hoan thật lợi hại, đại ma đầu này mà bé cũng dám true chọc.
Mẫn Bá Thiên dùng sức hít vào một hơi, chịu đựng, hắn phải chịu đựng.
“ tiểu nha đầu này thật sự là đáng yêu, đi qua để tỷ tỷ nhìn một chút?”
Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên đẩy ra, một hồng y nữ tử thướt tha bước vào.
mặt nàng như phù dung, thân giống như dương liễu, mi gian mỉm cười, cử chỉ tự nhiên xinh đẹp.
Hoan Hoan nghe được thanh âm cũng quay đầu nhìn , hai mắt bé mở thật to nháy nháy vài cái nói :
“Đại thẩm, là ngươi gọi ta sao?”
Đại thẩm...... Mọi người lại sửng sốt, tươi cười trên mặt nữ nhân kia đột nhiên cứng lại.
Đại thẩm? Nàng là đại thẩm? nàng tuổi trẻ xinh đẹp như vậy, thế nhưng có người lại không có mắt nói nàng là đại thẩm.
Mẫn Bá Thiên bỗng nhiên lạnh nhạt ...... sắc mặt hắn cũng thay đổi, hắn bỗng nhiên cảm thấy, chính mình bị gọi là mỹ nhân so với......
Đại thẩm nghe còn tốt hơn đi?
Này...... Thật sự là...... May mắn. Mẫn bá vui sướng khi người gặp họa nghĩ.
“Khụ khụ...... Hoan Hoan, không được nghịch ngợm như vậy......”
Đông Phương Ngữ Hinh gõ đầu nhỏ của Hoan Hoan , nha đầu kia hôm nay biểu hiện thật sự là không sai.
“Thiếu chủ, nhẫn trữ vật của ta......” Lạc trưởng lão cũng nhắc nhở nói, Mẫn Bá Thiên nhãn thần lạnh lùng:
“Uất Trì Tà Dịch, không nghĩ tới các ngươi thế nhưng cũng đi ma thú rừng rậm......”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/614896/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.