Edit: voi còi
“Chúng ta đều rất lâu không ở cùng nhau......”
Uất Trì Tà Dịch ở trên cổ của Đông Phương Ngữ Hinh thở ra một hơi, hắn biết nơi này của Đông Phương Ngữ Hinh là mẫn cảm nhất.
“Lão nhân, chàng có ý tứ gì? Chúng ta không phải luôn luôn ở cùng nhau sao?”
Đông Phương Ngữ Hinh thấp giọng nói, Tà Dịch ôm nàng càng nhanh :
“Ta là nói......”
Hắn nói không phải ý tứ kia được không? Nữ nhân xấu này, sẽ hiểu lầm hắn.
“Chẳng lẽ chàng luôn luôn ở cùng người khác?”
Đông Phương Ngữ Hinh chau chau mày, tự nhiên nàng biết ý tứ của hắn, chính là, không nghĩ liền chiều theo tâm nguyện của hắn như vậy!
“Hinh Nhi......”
Cúi đầu hôn một chút ở trên cổ của Đông Phương Ngữ Hinh, thân mình Đông Phương Ngữ Hinh run lên, một cỗ điện lưu theo cổ chỗ chạy trốn, nhanh chóng chảy khắp toàn thân.
“Lão nhân......”
“Kêu tên của ta......”
Tay theo phần eo bắt đầu chậm rãi đi lên, đụng đến đầy đặn trước ngực kia, Uất Trì Tà Dịch khàn khàn nói.
“Không cần...... Chàng chính là lão nhân của ta......”
Đông Phương Ngữ Hinh cố chấp bĩu môi, nàng mới không cần sửa miệng đâu, tên này thật tốt.
“Không thay đổi cách gọi?”
Đôi môi của Uất Trì Tà Dịch hướng về phía trước, bỗng nhiên rơi xuống trên lỗ tai của Đông Phương Ngữ Hinh, nhẹ nhàng mà cắn một chút.
“A.... .... Chàng...... Sao lại cắn ta?”
Nam nhân này chẳng lẽ trời sinh chính là cao thủ tán tỉnh sao? Thời gian bọn họ ở cùng nhau cũng không bao lâu, thế nhưng hắn đã xem chuẩn chỗ nào mẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/614900/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.