Ánh mắt mọi người đều tập trung vào bạch y công tử này, không ít người còn chỉ chỉ trỏ trỏ, làm như đang nghị luận cái gì.
Thu Diên cắn chặt răng nhìn bạch y công tử, lập tức nhào vào lòng hắn, nức nở nghẹn ngào: "Công tử, thật xin lỗi, ta...!ta cũng không muốn."
Vỗ nhẹ vai nàng, Vân Yên an ủi: "Không cần phải xin lỗi, có ta ở đây sẽ không có chuyện gì."
Nhìn tình cảnh phía dưới, Lý Minh Hòa càng thêm bi ai, hắn bỗng cười to nói: "Quả nhiên là ta tự mình đa tình, Thu Diên cô nương, Lý mỗ chúc phúc các ngươi." Nói xong, hắn nhắm mắt lại, tung người nhảy xuống.
"Minh Hòa!" Lý lão gia kinh hô, nhìn bóng người nhảy xuống, cả người hôn mê bất tỉnh, đám hạ nhân tranh thủ đỡ hắn.
Người vây xem phía dưới chỉ sợ rớt trúng người mình, mọi người đều tránh xa ra, trêи ban công xa xa, Mộ Thanh Viễn cũng tập trung tinh thần nhìn qua.
Khẽ đẩy Thu Diên ra, Vân Yên bay lên kéo y phục Lý Minh Hòa, đạp một cước lên tường, lật người nhảy xuống.
Vừa tiếp đất, nàng lập tức ném Lý Minh Hòa qua một bên, ánh mắt lạnh lẽo: "Đại trượng phu gặp chút trở ngại liền tìm chết, loại người như ngươi, đúng là không xứng với Thu Diên."
Lý Minh Hòa nhìn bạch y công tử trước mắt, võ công của hắn rất cao, tướng mạo lại tuấn tú, quả thật thích hợp với Thu Diên hơn hắn, hắn cười khổ, mặt như đưa đám: "Phải, ngươi nói đúng, nhưng ta thực sự rất thích Thu Diên."
"A..." Vân Yên giễu cợt nhìn hắn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-muu-tam-tieu-thu-nghich-thien/1172861/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.