Trăm ngàn năm qua, ta chứng kiến thế gian chúng sinh hoan ly bi hợp, lòng chưa từng d.a.o động.
Mãi đến một ngày, ta bỗng nghi hoặc.
Ta thấy nàng công chúa gieo mình từ tường thành, thấy vị tướng quân tử trận nơi sa trường, thấy kỹ nữ thanh lâu ôm thân chìm vào làn nước lạnh…
Nhân gian oán trách trời đất vô tình.
"Không ai không oan, hữu tình tất thành nghiệt."
Nhưng… tình là gì?
Ta rơi vào hỗn loạn, ta không còn viết được nữa.
Vậy nên, chỉ có thể tự viết chính mình vào câu chuyện của Tô Vân Khê, để ta tự mình lăn lộn giữa hồng trần một phen, thấu triệt chữ tình.
Mà quyển mệnh thư này, chính là tín vật ta lưu lại cho chính ta.
Chữ trên mệnh thư, chẳng phải tiên đoán, mà là phản chiếu những điều ta sợ hãi, những điều ta mong muốn.
Nếu ta khuất phục trước những gì ta dục vọng, những gì ta nghi ngờ, thì "tiên đoán" ấy… sẽ thành vận mệnh thực sự của ta.
Nhưng nếu ta có thể vượt qua, thấu triệt được chốn mê vụ, thì vận mệnh sẽ không còn là gông cùm trói buộc ta nữa.
Nay, ta đã phá giải được rồi.
Sương mù trước mắt tan biến hoàn toàn. Ta đứng đó, nhìn chính mình.
Kẻ cầm bút, chính là ta.
Ta rơi vào luân hồi, dẫu có thể thoát khỏi ràng buộc của dục vọng và sợ hãi, nhưng mãi chẳng thể thấu tỏ một chữ "tình".
Mãi đến lần này, ta mới đủ dũng khí hồi đáp U Lặc Hoài.
Ký ức trở về, ta khôi phục thân phận bút giả.
Mệnh số U Lặc Hoài chưa tận, ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-tro-ve-lam-ngon-tran-lam-ngon-nien/1552734/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.