Trong tất cả Hoàng đế của Đại Phượng, Minh Trạm là người am hiểu nhất trong việc diễn thuyết trước công chúng, điểm này mọi người đều phải khâm phục.
Minh Trạm bẩm sinh có cái miệng rất biết lừa người, hắn đối phó với cả triều văn võ còn thành thạo huống chi là một chút sĩ tử bình dân.
“Quân nhân mỗi tháng được phát ngân lượng, ăn lương thực, mặc quân phục, được cung cấp quân bị, cung tên đao thương, tất cả từ đâu mà có? Đều là thuế má của quốc gia cung cấp. Thuế má lại từ đâu mà có, là do dân chúng đóng góp. Quân nhân chúng ta ăn mặc đều do dân chúng cung cấp, để làm gì, đơn giản là để bảo vệ quốc gia thái bình, bảo vệ dân chúng an bình!” Trong thư viện Vạn Tùng, Minh Trạm ngồi ở nơi cao nhất trên lễ đường lộ thiên, giọng nói văng vẳng theo gió đông lan truyền khắp tứ phía, “Nay lại vì tư lợi cá nhân mà cầm lấy đao thương giết người một nhà!”
“Ngày ấy xử quyết thủ phạm, ta đã đi xem, có rất nhiều người cũng đi xem. Ta biết có người sẽ cảm thấy ta xử trí tàn bạo lãnh huyết, nhưng mọi người có nghĩ đến hay không, những thôn dân chết oan, bọn họ cũng có phụ mẫu thê tử hài nhi, có lẽ trước màn huyết án đẫm máu thì bọn họ còn vây quanh bên bếp lò nói nói cười cười, chuẩn bị đón tất niên, cũng không ngờ lại cùng nhau đi xuống hoàng tuyền, có oan ức hay không?!” Minh Trạm cắn răng một cái, đập bàn cả giận nói, “Là quân nhân mà lại phản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-tu-nan-vi/1350044/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.