Phượng Cảnh Nam vẫn luôn ưu tiên vì lợi ích của Trấn Nam Vương phủ, hắn cũng không muốn cho mấy thứ tử của mình có thêm hy vọng, Minh Trạm không phải là người khoan dung.
Đây là thời cơ tốt nhất, đầu tiên Minh Trạm dựng lên thanh danh nhân hậu cho mình, tuy rằng là thú một linh hồn. Bất quá trên mặt chính trị thì lợi ích vĩnh viễn là hàng đầu. Lại gặp phải mấy phong thư châm ngòi của Hoàng huynh, Phượng Cảnh Nam cười khẽ, Hoàng huynh đương nhiên là có tính toán của Hoàng huynh, còn có Ngụy Ninh ở trong này nữa.
Ngụy Ninh đương nhiên hiểu rõ chuyện kia, nếu Ngụy Ninh đã hiểu rõ thì Hoàng huynh nhất định cũng biết, nếu không thì làm sao với tính tình cẩn thận như thế của Hoàng huynh mà lại nói ra một câu tuyệt đối không thể để cho Minh Trạm chịu thiệt.
Cơ hội này rất hiếm.
Phượng Cảnh Nam cũng đã cân nhắc một thời gian mới quyết tâm thỉnh phong cho Minh Trạm.
Minh Trạm đã tự tạo xu thế cho chính mình, Vĩnh Ninh Hầu phủ vẫn còn ở kinh thành, bên trong còn có một nữ nhân khôn khéo là Vệ vương phi, lúc trước Minh Trạm mạo phạm hắn, nếu hắn đã nhịn xuống, cùng với việc Hoàng huynh tìm mọi cách châm ngòi như vậy, nếu không thỉnh phong cho Minh Trạm thì e rằng phụ tử bọn họ sẽ càng ngày càng xa cách.
Chẳng lẽ Phượng Cảnh Nam là kẻ ngốc hay sao?
Không, kẻ ngốc không thể ngồi yên trên tôn vị của Trấn Nam Vương phủ.
Kẻ ngốc cũng sẽ không thuận lợi làm cho mình trở thành con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-tu-nan-vi/1350300/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.