Phượng Cảnh Nam đưa thư cho Minh Trạm.
Mỗi người đều có thói hư tật xấu, giống như Phượng Cảnh Nam, hắn đương nhiên hiểu được Minh Trạm rất khát khao thế tử vị, cho nên Minh Trạm mới có thể nắm chặt không tha cây cổ thụ là Hoàng huynh. Phượng Cảnh Nam lại hận nhất điểm này của Minh Trạm, vĩnh viễn không phân rõ nặng nhẹ, không biết cái gì là chủ yếu, cái gì là thứ yếu, tự cho là thông minh, đúng là ngu xuẩn!
Đế đô không thể chân chính can thiệp vào nội chính của Trấn Nam Vương phủ, nay Minh Trạm bị gậy ông đập lưng ông, không biết vì sao mà Phượng Cảnh Nam thật sự muốn nhìn thấy gương mặt thối của Minh Trạm gặp nạn.
Minh Trạm đang ở Nghi Phong đình tấu cầm.
Tâm tình của hắn không tệ, cùng Ngụy Ninh hai người một tấu cầm một thổi tiêu, một người mặc y bào nguyệt sắc, thắt lưng màu lam, một người mặc xiêm y huyền sắc, đều là khoan bào cao quý, trên thân phản chiếu hình ảnh muôn hoa bằng ngọc bích được chạm trổ trên xà lan, càng hiển lộ sự phóng khoáng lỗi lạc.
Phượng Cảnh Nam là người văn võ song toàn, lúc trước là hắn dạy Ngụy Ninh tấu cầm, trên phương diện nhạc lý thì hắn rất có trình độ, lúc này nghe nhạc róc rách, nhìn hai người trong đình, nhất thời có một chút si mê.
Ngụy Ninh võ công cao cường, xưa nay sâu sắc, thấy đoàn người của Phượng Cảnh Nam tiến đến thì hơi thở liền ngưng trệ, tiếng tiêu cũng trở nên lạc nốt, Phượng Cảnh Nam lắc đầu đi vào Nghi Phong đình,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-tu-nan-vi/1350302/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.