Triển Thiên Bạch chấn động.
"Đoan Mộc Ly, ngươi muốn làm gì..."
Lời còn chưa dứt, Đoan Mộc Ly đã vùi đầu hôn lên miệng vết thương trên vai hắn.
Hai tròng mắt Triển Thiên Bạch trong phút chốc trợn to.
Thẩm Ngọc Lam thấy thế lập tức im hơi lặng tiếng lui ra ngoài, sai người chuẩn bị khăn tay cùng nước sạch cho Đoan Mộc Ly, còn có cả dao nhỏ.
Ngay khoảnh khắc vải dệt trên đầu vai của Triển Thiên Bạch bị xé ra, hắn cũng thấy được, da thịt trên vai của Triển Thiên Bạch đang thối rữa.
Ấn đường Thẩm Ngọc Lam nhíu chặt lại, có chút đăm chiêu.
Độc...
Con ngươi đong đưa trái phải, trong lòng hắn không hiểu sao lại hiện lên một tia dự cảm có điềm xấu.
Trong phòng, Đoan Mộc Ly đang giúp Triển Thiên Bạch hút máu độc ra.
Triển Thiên Bạch nằm ngửa trên giường, Đoan Mộc Ly đè nặng trên người.
"Như thế cũng vô dụng..."
Con ngươi đen lúng liếng nhuộm lên sắc ửng đỏ nhàn nhạt, Triển Thiên Bạch kì thực là lo Đoan Mộc Ly giúp hắn hút máu độc ra có thể cũng sẽ trúng độc, nhưng lời đến bên miệng lại biến thành phiên bản khác.
"Ai nói vô dụng, nhân lúc ngươi trúng độc vẫn chưa sâu..."
Đoan Mộc Ly ra sức mút miệng vết thương trên đầu vai Triển Thiên Bạch, nhưng bề mặt thối rữa cũng không giảm đi, một mực khuếch tán ra phía ngoài.
Trên người không có khí lực, hô hấp cũng không đủ thông thuận, nhưng so với vừa nãy, miệng vết thương thật ra không còn đau như thế nữa.
Triển Thiên Bạch nhìn Đoan Mộc Ly một ngụm lại một ngụm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-tuong-vi-no/1173751/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.