Hôm nay vào thu, gió thu xào xạc, thời tiết chuyển lạnh, nội vụ thất trong vương phủ chế tạo thêm quần áo mới dày hơn, phân phát đến tay từng người.
Đoan Mộc Ly thay hoa phục tinh xảo rất nặng, đứng trước gương đồng, khí vũ hiên ngang trước sau như một.
Nhưng mày kiếm tựa như hai sợi dây gai không tháo được, nhíu đến gay gắt, thần sắc Đoan Mộc Ly ngưng trọng.
Triển Thiên Bạch đã bị bỏ đói ba ngày ba đêm. Ba ngày ba đêm, hắn một mực chờ đợi Triển Thiên Bạch yếu thế.
Nhưng đáng tiếc, Triển Thiên Bạch ngay cả gặp cũng không chủ động gặp mặt hắn một lần.
Lúc trước Triển Thiên Bạch còn liều mạng ở trước mặt hắn cầu xin tha thứ thay đám người Bao Bất Bình, nhưng mà từ sau khi hắn hạ mệnh lệnh để Triển Thiên Bạch chết đói, Triển Thiên Bạch cũng không còn xuất hiện trước mặt hắn.
Tim của Đoan Mộc Ly như bị người mạnh mẽ véo đau.
"Vương gia..."
Thanh âm lễ độ cũng kính của Lý quản gia gọi lại sự chú ý của Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly quay đầu lại.
Lý quản gia nhất thời hít ngược một ngụm khí lạnh.
Lý quản gia vắt hết óc nhớ lại, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được bản thân làm sai chuyện gì. Nhưng nếu hắn không phạm lỗi sai gì, sao ánh mắt Đoan Mộc Ly nhìn hắn lại hung ác như thế? Giống như muốn ăn thịt hắn vậy.
Lý quản gia rụt cổ.
Liên tiếp ba ngày đều không nhìn thấy Triển Thiên Bạch, ánh mắt Đoan Mộc Ly hiện tại nhìn ai cũng như muốn ăn thịt người.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-tuong-vi-no/1173780/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.