Trên mặt Triển Thiên Bạch trong nháy mắt lúc trắng lúc đỏ.
"Ngươi đương nhiên không phải nam sủng của bổn vương... Bởi vì nam sủng chỉ dùng để sủng. Mà ngươi... Là nô ɭệ, chỉ xứng bị bổn vương nô dịch!"
"Ngươi!"
...
Giày vò một đêm, sáng sớm, Triển Thiên Bạch khó khăn mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn thấy Đoan Mộc Ly đã ăn mặc chỉnh tề.
"Đoan..." Triển Thiên Bạch vừa hơi hé miệng lại lập tức sửa miệng, "Vương gia..."
Đoan Mộc Ly quay đầu liếc mắt nhìn Triển Thiên Bạch một cái, "Lý quản gia!"
"Có nô tài!" Lý quản gia vội vàng chạy tới, cung kính lễ độ.
"Nô tài này thức dậy muộn, không cần cho hắn cơm ăn!" Đoan Mộc Ly quay đầu, hất cằm chỉ về phía Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch vừa mới ngồi dậy liền nhíu chặt mày kiếm lại, đôi mắt vốn lạnh lùng hờ hững thoáng qua một tia thương tổn mà người khác không dễ nhận thấy được.
"Nhưng, nhưng mà vương gia..."
"Ừm?"
Bị Đoan Mộc Ly hung hãn quăng cho ánh mắt bén như đao, Lý quản gia không dám hé răng nữa.
Kết quả, cả ngày hôm nay Triển Thiên Bạch chưa ăn cơm, ngay cả một ổ bánh ngô cũng không có.
Cố gắng làm công việc nặng nhọc như mọi khi, không có thể lực thì căn bản Triển Thiên Bạch làm việc thập phần tốn sức.
Mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, Triển Thiên Bạch khiêng đòn gánh nước trên vai có cảm giác nặng đầu choáng váng.
Hắn thật sự còn sống sao?
Sống tiếp như vậy... Có ý nghĩa gì?
Không thể cứu Bao Bất Bình bọn họ, không thể khôi phục võ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-tuong-vi-no/1173781/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.