"Ai?" Giọng nam trầm thấp từ tính của Đoan Mộc Ly quét qua một trận khí tức không vui.
Mặc dù cửa không mở nhưng vẫn cảm nhận được người đến ngoài cửa đang hoảng sợ.
"Vương gia... Là ta, Huyền Ca..."
Giọng nam mảnh mai nơm nớp lo sợ từ ngoài cửa truyền đến tai Đoan Mộc Ly. Vừa thay băng vải bị quấy rầy, mày kiếm của Đoan Mộc Ly nhíu lại, lại cầm quần áo mặc vào.
"Vào đi!"
"Vâng, vương gia..."
Kẽo kẹt một tiếng, Huyền Ca đẩy cửa ra, lễ độ cung kính đi đến.
"Ngươi tìm bổn vương có chuyện gì?"
Khuôn cằm thô ráp thoáng ngẩng mặt, Đoan Mộc Ly một bộ dáng cao cao tại thượng nhìn xuống khiến Huyền Ca không dám ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Huyền Ca phịch một tiếng quỳ xuống, quỳ gối trước mặt hắn.
"Vương gia, Huyền Ca biết sai, đặc biệt đến tìm vương gia thỉnh tội..."
"Thỉnh tội?" Đoan Mộc Ly nhướng một bên mày, "Ngươi đang nói đến chuyện lúc trước ngươi một mình để cho thị vệ buông tha Chu Phượng kia?"
"Vâng, vương gia..." Huyền Ca từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, bả vai run rẩy lẩy bẩy.
Trong ấn tượng của Đoan Mộc Ly, Chu Phượng nói năng ương ngạnh, Lam Tẩm kiệm lời ít nói, Huyền Ca là người nhút nhát nhất trong ba gã nam sủng, ngày thường cũng vâng vâng dạ dạ, luôn đi theo bên cạnh Chu Phượng. Mỗi lần như vậy, Chu Phượng đều chủ động đến tìm hắn, muốn tìm chút cảm giác tồn tại trước mặt hắn, còn Huyền Ca lại hiếm khi một mình xuất hiện trước mặt hắn.
Vậy mà Huyền Ca lúc này lại làm trái mệnh lệnh của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-tuong-vi-no/1173861/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.