🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Edit: Mỳ.

Chương 22: Lúc cùng Ngang Thấm lấy đá, vừa xoay người lại thì chạm phải mắt nhau: “Tôi nói cho anh biết, không phải là tôi cố ý làm bánh mỳ cho anh đâu đấy. Anh đừng có nghĩ quá nhiều!”

Sáng sớm tinh mơ, một tia nắng ấm áp khẽ len lói qua ô cửa sổ, chiếu thẳng lên người con gái đang ngủ say trên chiếc giường đất.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Thời Ngạo mở hai mắt lười biếng. Cô giơ tay vò mái tóc rối bù trên đầu, vươn vai ngáp dài một tiếng. Thời Ngạo loáng thoáng nghe thấy được giọng nói trầm ấm quen thuộc của ai kia.

Cô ngẩn người, sau đó vội vàng ngồi bật dậy khỏi giường. Thời Ngạo mặc áo khoác trắng, dụi đôi mắt vẫn còn chưa tỉnh, đứng ở cửa nhìn ra sân. Quả nhiên, người đó chẳng ai khác ngoài Ngang Thấm. 

Anh nghiêng người đứng dưới ánh mặt trời, những tia nắng ấm áp chiếu sáng dáng người cao ráo mà thẳng tắp kia, làm lộ rõ cảm giác lạnh lùng và xa cách. 

Tha Á đang đứng nói chuyện với Ngang Thấm, vừa nhìn thấy Thời Ngạo, bả mỉm cười vẫy tay: “Ngang Thấm muốn đi lấy đá, con có muốn đi chung với thằng bé không?”

Cô vờ liếc sang nhìn người đàn ông đang đứng dưới ánh mặt trời bên cạnh, khẽ chớp mắt. Thời Ngạo dời tầm mắt sang hướng khác, hắng giọng, thản nhiên đáp: “Xon không đi đâu ạ.”

“Ơ, không đi thật à?” Tha Á tiếc nuối nhìn Ngang Thấm: “Dì còn cho là Thời Ngạo sẽ thích cơ đấy!”

Đôi mắt của anh hơi nheo lại liếc nhìn Thời Ngạo đứng cách mình không xa. Ngang Thấm nghiêng đầu lại, khuôn mặt vẫn còn lộ ra vẻ lạnh nhạt thường thấy. Ngang Thấm cụp mắt xuống, đội chiếc mũ buryatia lên đầu, trầm giọng nói: “Con đi trước.”

Con bò già kéo chiếc xe đẩy thong thả đi theo sau anh. Thỉnh thoảng, nó còn phát ra vài tiếng “ụm bò”. Dưới ánh nắng như thiêu đốt ở 47°Bắc, thùng nước màu trắng bạc trên xe phản chiếu lại ánh sáng chói mắt.

Thời Ngạo ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách, tay cầm miếng bánh mỳ buryatia đã bị cháy xém hôm qua. Cô nhẹ kéo tấm rèm cửa sang một bên, lén nhìn Ngang Thấm: “Anh xụ mặt vậy là cho ai xem! Hừ!” Cô nhỏ giọng thầm thì, vừa thuận miệng cắn một miếng bánh trên tay: “Cứng dữ!”

Bánh mì nướng quá lửa nên khi để qua đêm thì bị khô cứng lại, còn kèm theo cả mùi cháy xém. Cô phải chuẩn bị tinh thần cho mỗi miếng bánh mà mình sắp ăn. Thời Ngạo cắn thêm một miếng nữa mà vẫn không thể nào tin nổi, đáng lý ra miếng bánh phải mềm và ẩm thì giờ đây lại chẳng khác nào đang nhai bột mì khô. Ngoại trừ mùi lúa mì vẫn còn thoang thoảng bên trong khoang miệng, đây quả thật không phải là loại bánh mì đạt tiêu chuẩn.

Thời Ngạo chau mày, khó khăn nuốt nước bọt. Khối bột khô nhỏ bị mắc lại nơi cổ họng, không chịu trôi đi, cảm giác khó chịu vô cùng. Cô uống một cả một bát trà sữa lớn, nuốt chửng cục bột hệt như được cứu thoát vậy.

Cũng may là tối hôm qua Đức Bố không ăn, nếu không thì e rằng ông ấy có uống 2, 3 chai bia Hellar mới có thể xua đi cái mùi dở tệ này mất. Nghĩ đến đây, mặt Thừoi Ngạo không khỏi ửng đỏ. Đêm qua Tha Á đã khen cô trước mặt Ngang Thấm, khen cô lợi hại vô cùng……

Thời Ngạo xấu hổ phủi vụn bánh trên tay, đứng dậy đi thẳng vào trong phòng. Cô lấy máy ảnh ra, thấy Tha Á đang phơi khô thịt bò bên ngoài sân.

Ở Nội Mông vào mùa này, thời tiết khá là khô ráo, rất thích hợp để phơi thịt khô. Những dải thịt ướp được treo ngay ngắn trên móc sắt.

Khi Thời Ngạo ra đến sân, Tha Á nghiêng đầu từ phía sau những dải thịt bò đang được phơi khô, đùa: “Con đừng có chạy đi gặp Tát Nhân Cao Oa nữa nhé! Nói không chừng bà ấy lại muốn nhờ con chụp thêm vài kiểu nữa đấy!” Tiếng cười của bà vang vọng khắp sân, ngay cả cơn gió lạnh từ Siberia cũng không thể ngăn tiếng cười đó tựa như khói bay về phía thảo nguyên Hulunbuir.

Thời Ngạo mỉm cười bước ra khỏi sân. Cô đứng trên nền tuyết, chỉnh trang lại mũ rồi nhìn về phía bầu trời bao la vô tận.

Lúc đầu cô còn do dự quay người lại, nhưng sau đó cô quyết định đi về phía dòng sông Yimin. Đi chưa được vài bước, tiếng tuyết bị giẫm chợt khựng lại, đế giày tạo thành một vòng tròn trên nền tuyết xốp. Sau cùng, tiếng động đó lại tiếp tục đi về phía đông.

Khi dòng sông Yimin tĩnh lặng xuất hiện trước mắt, Thời Ngạo tự nhủ: “Ồ, sao mà lại đến đây rồi?” Ánh mắt cô thoáng nhìn thấy một người và hai con chó trên mặt băng thì loé sáng, đuôi chân mày hơi nhếch lên. Lời nói khác xa với những gì mình nghĩ mà lầm bầm: “Được rồi! Ở đây vậy!”

Ô Như Mục phát hiện ra Thời Ngạo đầu tiên, nó sủa lên hai tiếng rồi chạy vòng quanh cô một cách vô cùng thân mật. Ngao Đăng ngập ngừng bước đến gần, đôi mắt xanh thẳm vẫn tràn đầy cảnh giác và đề phòng, chỉ có cái đuôi là bất giác lắc theo Ô Như Mục.

Con bò già không rành thế sự kia chỉ ngước đôi mắt đục ngầu của nó liếc nhìn về phía Thời Ngạo. Nó cúi đầu tìm kiếm thức ăn bên dưới lớp tuyết, đuôi thỉnh thoảng lại vẫy nhẹ, tạo nên một bức tranh tĩnh lặng mà đầy sức sống. 

“E hèm….” Thời Ngạo nhướng mày, cằm hơi nhếch lên. Cô nhìn thẳng vào người đang cầm máy khoan sắt kia: “Không ngờ là anh cũng ở đây đấy!”

Thấy Ngang Thấm không để ý đến mình, đôi mắt tròn xoe của cô hiện lên một tia không vui, khóe miệng hơi trĩu xuống: “Này! Tôi đang nói chuyện với anh đấy!” 

Dưới mũ, người đàn ông ngước mắt nhìn Thời Ngạo. Ánh mặt trời chiếu bên sườn mặt làm lộ ra phần góc cạnh rõ ràng của anh. Vài vệt mồ hôi trong suốt trên trán chảy xuống dọc theo sóng mũi cao. Hơn phân nửa khuôn mặt anh lấm lem một lớp đỏ ửng do lao động mạnh. Nghe vậy, anh mới dừng lại công việc mình đang làm, trầm giọng đáp: “Có chuyện gì à?”

“Không có việc gì!” Sắc mặt Thời Ngạo trầm xuống, hừ lạnh: “Không có việc gì thì không được đến đây hả?”

Trong cặp mắt bình tĩnh kia xen lẫn chút nghi ngờ mơ hồ. Anh yên lặng một hồi rồi đập mạnh mũi khoan sắt xuống mặt băng. Một tiếng nổ lớn, những mảnh băng vỡ bắn tung toé khắp nơi. 

Theo bản năng, Thời Ngạo lùi lại một bước để nhìn rõ hơn. Trên mặt băng lộ ra một cái lỗ có kích thước gần bằng quả dưa hấu, một dòng nước từ bên trong lỗ ồ ạt chảy ra. Ngao Đăng và Ô Như Mục thích thú lại gần hố nước liên tục sủa, hệt như hai đứa trẻ đang tò mò.

Ngang Thấm mãi mê đục đẽo băng, cứ thế mà quên đi mất sự hiện diện của cô. Thời Ngạo không vui bĩu môi, nói thầm: “Đúng thật là một khúc gỗ mà!”

Ngang Thấm lại dùng lưỡi sắt đập vào bề mặt băng hơn mười lần liên tiếp, cứ sau mỗi lần thì lại càng mạnh hơn. Anh nhìn cái hố có kích thước bằng quả dưa hấu kia càng ngày càng to ra, tảng băng rắn chắc vỡ ra thành từng mảnh, lồ|\|g ngực của anh lúc bấy giờ đã phập phồng thở d ốc. Nhìn từ trên xuống, xuyên qua cổ áo có thể nhìn thấy cổ của anh đã nhuốm đầy một lớp mồ hôi mỏng, những đường gân chìm trong cổ áo hơi nhô lên.

Thời Ngạo khó chịu dời mắt nhìn sang chỗ khác. Lần này tầm mắt lại dừng lại trên cổ tay trắng lạnh lùng của anh, ngập ngừng mở miệng.

Mắt liếc thấy động tác nhỏ ấy của cô, Ngang Thấm hơi quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Thời Ngạo. Anh còn chưa kịp lên tiếng, Thời Ngạo đã nói trước: “Tôi biết anh định nói gì!”

Ngang Thấm sửng sốt.

Thời Ngạo khoanh tay, cố ý ưỡn ngực: “Món bánh mỳ hôm qua đúng là tôi đã làm đấy!” Cô hơi ngừng lại, không tự chủ được mà nâng cao tông giọng, tự tin nói: “Được rồi, tôi thừa nhận! Nó hơi nhão, hơi khô và cũng có hơi khó nuốt…..” Lúc này, cô ho nhẹ rồi lại tiếp tục nâng cằm lên không phục: “Nhưng nó cũng đâu có tệ lắm đâu!”

Đôi mắt đen của người đàn ông hơi đảo qua khuôn mặt của Thời Ngạo, cái miệng bĩu ra của cô dường nhau không được hài lòng mấy với nhận xét của anh ngày hôm qua. Anh đang suy nghĩ không biết rằng mình nên trả lời thế nào cho phải, hàng chân mày vốn dĩ đang thoải mái cũng vì thế mà chau lại.

“Được, được, được!” Thấy đã lâu vậy rồi mà anh vẫn không trả lời, Thời Ngạo đành phải giương cờ trắng đầu hàng: “Tôi thừa nhận, nó đúng là có hơi khó nuốt thật!”

Đôi mắt đen lạnh lùng quét qua khuôn mặt đầy biểu cảm của người phụ nữ trước mặt. Anh, người luôn giữ trên mình vẻ mặt không quan tâm sự đời, ngay cả ý cười nhàn nhạt cũng chẳng có, nhanh chóng trở lại bình thường. Ngang Thấm thong thả vớt tảng băng ra khỏi hố nước lạnh, dùng hai tay ôm nó, khi đi ngang qua cô, anh khẽ nói: “Cảm ơn.”

“Hả?” Một giọng nói trầm ấm truyền vào tai cô, khoé miệng Thời Ngạo hơi nhoẻn lên. Cô vờ chớp mắt: “Anh nói cái gì cơ?”

Ngang Thấm không nói lại lần thứ hai, đôi môi mím lại thành một đường thẳng, bước chân vừng vàng đi về phía bờ hồ. Thời Ngạo vội vàng đuổi theo, nén lại nụ cười trên mặt, vờ như hiểu ra: “Anh vừa mới cảm ơn tôi đấy à?” Cô dừng lại, chân mày nhướng lên: “Cảm ơn vì gì thế? Cùng lắm là tôi chỉ nhào bột, nhồi nhân bánh, đánh bông bột mà thôi à.” Cuối cùng cô bổ sung thêm: “À, tôi còn đảm nhiệm cả mảng đặt bánh mỳ lên vỉ nướng nữa. Chỉ vậy thôi đó!”

Người đàn ông dừng lại, ném tảng băng trên tay vào trong thùng nước. Khi anh xoay người lại thì chạm phải mắt cô, Thời Ngạo lên tiếng: “Tôi nói cho anh biết, không phải là tôi cố ý làm bánh mỳ cho anh đâu đấy. Anh đừng có nghĩ quá nhiều!”

Ngang Thấm còn chưa kịp trả lời, cô đã nhanh chân đi thẳng về phía trước. Đôi giày đi tuyết chống trơn trượt, nên việc bước đi trên mặt băng cũng trở nên vô cùng khó khăn, nhất là khi gió thổi mạnh khiến cho cô phải đi xiêu vẹo: “Nào!” Cô quay lại nhìn Ngang Thấm đang nhàn nhã phía sau: “Anh lấy đá nhanh lên đi, tôi sắp chết cóng rồi đây này!”

Dáng vẻ vụng về nhưng ngạo mạn của Thời Ngạo lại nằm trọn trong tầm mắt anh. Khuôn mặt nghiêm nghị lại lộ ra vài phần bất đắc dĩ. Ngang Thấm thở dài, bước chân cũng tự giác tăng nhanh.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.