Edit: Mỳ.
Chương 17: Đến bảo tàng Evenk – Cô vội xua tay lúng túng giải thích: “Không không, không phải là anh phớt lờ tôi sao? Tôi có phải người xấu đâu~” Đúng ba giờ sáng, tiếng chuông báo thức kêu lên inh ỏi. Thời Ngạo như có có phản xạ vội vàng bật dậy, nhìn ánh đèn mờ ảo bên ngoài cửa sổ, mới nhớ ra là Tha Á đã về, cô cũng không cần phải dậy sớm làm gì nữa. Thời Ngạo quay trở lại giường, trằn trọc mãi cho đến khi ánh nắng xuyên qua ô cửa kính chiếu xuống trên gối. Cô không thể nào ngủ được nữa. Thời Ngạo mặc áo khoác rồi đi ra ngoài, Tha Á đang cho đàn dê trong sân ăn. Hôm nay trời đẹp nên bà đã lùa hết cả đàn vào trong sân. Những con dê con vừa tập ăn cỏ thì tụ tập trước máng, có lúc dùng miệng gặm cỏ, có lúc lại rượt đuổi nhau kêu be be không ngừng. Nhìn thấy Thời Ngạo chuẩn bị đi ra ngoài, Tha Á hỏi: “Con không muốn ăn sáng à?” Thời Ngạo cười nói: “Không ạ, con ra ngoài đi dạo.” Một chú dê sunit(1) chặn chặn đường Thời Ngạo, cái miệng nhỏ nhắn của nó không ngừng li3m ống quần của cô. Cả người nó trắng toát, chỉ có xung quanh mắt và miệng mới có màu đen, tựa như bị ai đó cố ý dùng cọ vẽ lên,trông nó vừa buồn cười mà cừa đáng yêu. Thời Ngạo chụp cho nó vài bức ảnh. Thấy dê con không có ý định buông ra, cô dở khóc dở cười, vẻ mặt cầu cứu nhìn về phía Tha Á. Tha Á cười ôm con dê đi, vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/diem-den-la-noi-tan-cung-goc-bien/1864668/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.