🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Edit: Mỳ.

Chương 17: Đến bảo tàng Evenk – Cô vội xua tay lúng túng giải thích: “Không không, không phải là anh phớt lờ tôi sao? Tôi có phải người xấu đâu~”

Đúng ba giờ sáng, tiếng chuông báo thức kêu lên inh ỏi. Thời Ngạo như có có phản xạ vội vàng bật dậy, nhìn ánh đèn mờ ảo bên ngoài cửa sổ, mới nhớ ra là Tha Á đã về, cô cũng không cần phải dậy sớm làm gì nữa.

Thời Ngạo quay trở lại giường, trằn trọc mãi cho đến khi ánh nắng xuyên qua ô cửa kính chiếu xuống trên gối. Cô không thể nào ngủ được nữa.

Thời Ngạo mặc áo khoác rồi đi ra ngoài, Tha Á đang cho đàn dê trong sân ăn. Hôm nay trời đẹp nên bà đã lùa hết cả đàn vào trong sân. Những con dê con vừa tập ăn cỏ thì tụ tập trước máng, có lúc dùng miệng gặm cỏ, có lúc lại rượt đuổi nhau kêu be be không ngừng. Nhìn thấy Thời Ngạo chuẩn bị đi ra ngoài, Tha Á hỏi: “Con không muốn ăn sáng à?”

Thời Ngạo cười nói: “Không ạ, con ra ngoài đi dạo.”

Một chú dê sunit(1) chặn chặn đường Thời Ngạo, cái miệng nhỏ nhắn của nó không ngừng li3m ống quần của cô. Cả người nó trắng toát, chỉ có xung quanh mắt và miệng mới có màu đen, tựa như bị ai đó cố ý dùng cọ vẽ lên,trông nó vừa buồn cười mà cừa đáng yêu. Thời Ngạo chụp cho nó vài bức ảnh. Thấy dê con không có ý định buông ra, cô dở khóc dở cười, vẻ mặt cầu cứu nhìn về phía Tha Á.

Tha Á cười ôm con dê đi, vừa nói: “Dì đã nói với Ngang Thấm rồi. Đợi thằng bé làm xong việc trong nhà, nó sẽ đưa con đi Ba Ngạn Thác Hải.”

Thời Ngạo bước qua đàn dê, mỉm cười với Tha Á: “Dạ!”

Nhớ đến việc hôm nay mình sẽ rời khỏi Tây Tô Mộc, Thời Ngạo đeo máy ảnh đi dọc theo đường chừng vài trăm mét. Sau đó lại vòng ra sống Yimin, trên đường đi cô chụp rất nhiều bức ảnh. Mãi cho đến khi ngón tay lạnh cứng và sương ngấn trên đôi hàng mi thì cô mới trở về.

Khi đi ngang qua nhà Ngang Thấm, cô nhìn thấy Ô Như Mục và Ngao Đăng đang nằm chơi ở trước cửa.

Thời Ngạo đặt máy ảnh xuống rồi đi tới, nhìn xung quanh một chút, hỏi Ngao Đăng: “Chủ mày đâu?” Ngao Đăng vừa nhìn thấy Thời Ngạo thì bỏ chạy ra xa, dường như không muốn để ý đến cô. Thời Ngạo “xì” một tiếng, đẩy cửa rào bước vào. Ô Như Mục vẫn luôn đi theo phía sau cô.

Trong sân có một chiếc ô tô đang đậu, trên thân xe viết hai từ “sửa xe”. Đó là chiếc xe mà Ngang Thấm đã lái khi mới gặp cô. Dừng lại một lúc, trên cửa sổ xe xuất hiện một lớp sương trắng.

Khi đi ngang qua phòng khách, Thời Ngạo ngửi thấy mùi sữa nồng nặc. Hoá ra có một chiếc ấm đun nước đang ở trên bếp lò trong phòng khách. “Ọt…..” bụng cô cũng không chịu thua kém mà kêu lên thật lớn. Lúc này, từ khoé mắt cô có thể nhìn thấy Ngang Thấm đang đi ra khỏi chuồng gia súc, trên tay còn đang vịn xe đẩy.

Thời Ngạo tiến lên hỏi: “Có ai ở nhà không?”

“Có.” Đôi mắt anh quét qua Thời Ngạo: “Có chuyện gì à?”

Thời Ngạo mỉm cười nịnh nọt: “Dì Tha Á nhờ anh chở tôi đi Ba Ngạn Thác Hải, anh có biết không?”

Ngang Thấm dựa xe vào góc, trầm giọng nói: “Có, sáng nay dì ấy có nói với tôi rồi.”

Thời Ngạo thấy Ngang Thấm đi vào phòng khách thì cũng đi theo: “Vốn là chú Đức Bố phải đưa nhưng dì Tha Á lo lắng nên mới nhờ anh đưa đi.” Thấy Ngang Thấm dừng lại, Thời Ngạo thuận thế nghiêng về phía lò sưởi, hỏi thử: “Không phiền anh đó chứ?”

Ngang Thấm nhấc ấm nước trên bếp lên, rót cho mình một bát trà sữa. Anh liếc nhìn thấy Thời Ngạo đang mở to mắt nhìn mình, thản nhiên nói: “Không phiền.”

Thời Ngạo nhận được câu trả lời như mong muốn, hai đầu lông mày nhuộm lên ý cười. Cô nhìn lại Ngang Thấm, nhưng lần này, ánh mắt cô lại rơi vào bát trà sữa trên tay anh. Thời Ngạo nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Tôi chưa ăn sáng.”

Ngang Thấm lặng lẽ đưa cho Thời Ngạo một bát: “Tự lấy đi.”

Thời Ngạo bĩu môi: “Thì tôi tự lấy!” Cô đặt bát lên chiếc bàn gỗ nhỏ, cầm ấm nước lên rồi rót cho mình một bát đầy. Cô nóng lòng muốn nhấp một ngụm. Quả nhiên, trà sữa của Ngang Thấm vẫn ngon như vậy.

Trong lúc đang uống trà sữa, Thời Ngạo lại hỏi: “Khi nào chúng ta xuất phát?”

Ngang Thấm đặt bát xuống: “Ăn xong chúng ta đi.”

“À, được thôi.” Thời Ngạo liếc nhìn chiếc xe đậu trong sân rồi nhìn Ngang Thấm: “Lần trước vào trong trấn, sao anh không lái xe đó vào?”

Ngang Thấm thản nhiên đáp: “Tiết kiệm tiền xăng.”

“Đồ keo kiệt!” Thời Ngạo lẩm bẩm: “Ngồi xe ô tô ấm biết bao, thế quái nào lại bắt mình phải ngồi xe máy cơ chứ!”

Ngang Thấm đứng dậy khỏi giường đất, đi qua bên cạnh Thời Ngạo rồi nhìn cô từ trên cao, hơi nghiêng đầu, ánh mắt xa cách: “Cô ăn no chưa?”

Thời Ngạo ngẩn người, gật đầu.

Ngang Thấm ra lệnh đuổi khách: “Cô về thu dọn hành lý đi.” Nói xong, anh đi thẳng ra xe.

Thời Ngạo phản ứng hơi muộn màng, đặt bát xuống, miệng liên tục mắng mỏ: “Không phải chỉ là một cái xe nát thôi sao? Đồ keo kiệt!” Cô nhếch miệng tức giận lao ra khỏi phòng khách. Khi đi ngang qua xe, cô nhìn thấy Ngang Thấm đang nằm sấp trên thân xe, cầm dụng cụ sửa chữa trong tay, không biết là đang sửa chỗ nào.

Thời Ngạo hừ một tiếng, quay người bỏ đi. Ô Như Mục lè lưỡi theo sau, tiễn cô xong rồi mới quay về chỗ Ngang Thấm. Hơn mười phút sau, Ngang Thấm cất tua vít vào trong thùng dụng cụ, đóng cốp xe lại, liếc nhìn vào phòng khách thì thấy người đã đi mất rồi.

Có lẽ là vì sợ cô buồn, Tha Á không đến tiễn Thời Ngạo. Riêng Đức Bố cảm thấy khá là có lỗi nên đã xung phong chuyển vali và túi leo núi của Thời Ngạo ra cửa, đợi Ngang Thấm đến rồi giúp cô cất vào cốp xe.

Đứng trong gió lạnh một lúc, Thời Ngạo liền co ro lại thành một cục. Trong lúc hồi hộp chờ đợi, cô nghĩ, tên này sẽ không bỏ rơi cô đấy chứ? 

Không lâu sau, Đức Bố giơ tay chỉ: “Tới rồi, xe tới rồi kìa!” Khi Thời Ngạo kịp phản ứng, chiếc xe ô tô màu bạc nhỏ đã vững vàng đậu trước mặt cô.

Thấy vậy, Đức Bố lấy chiếc túi leo núi của Thời Ngạo lên rồi đặt vào băng ghế sau.

Ngang Thấm để ý đến chiếc vali dưới chân Thời Ngạo, anh đi vòng qua ghế phụ rồi cầm lấy nó mà không nói một lời.

Thời Ngạo thấy vậy thì đặt tay lên vali của mình, giọng nói mang thêm vài phần cố chấp lại không được tự nhiên: “Tôi tự làm!” Sau khi nghe những gì cô nói, Ngang Thấm buông tay ra và lặng lẽ đứng sang một bên, ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước.

Chiếc vali chất đầy quần áo mùa đông đến nỗi khi đẩy, cô không cảm nhận được chút gì, quả thật là nặng muốn chết. Thời Ngạo nghiến răng nhấc vali lên, khuôn mặt đỏ bừng. Cuối cùng, Đức Bố thấy tình hình không ổn nên mới tiến đến để giúp một tay, phụ cô đem vali cất vào trong cốp xe.

Thời Ngạo đóng sầm cốp xe lại. Khi đi tới ghế phụ thì khịt mũi bất mãn, quay người nhanh chóng lên xe. Đức Bố không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, đành dặn dò Ngang Thấm lái xe chậm thôi: “Khi đến Ba Ngạn Thác Hải, con cũng đi chơi cho khuây khoả một chút đi nhé. Không cần phải quay về sớm quá đâu, nhà cửa thì có chú với dì con trông coi rồi.”

“Dạ.” Ngang Thấm gật đầu, ánh mắt tối xuống vài phần, nói: “Đi thôi.” Rồi vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái.

Mãi cho đến khi chiếc xe ngày càng đi xa, hình bóng của Đức Bố và ngôi nhà phía sau dần khuất khỏi tầm mắt, Thời Ngạo chợt cảm thấy trống rỗng trong lòng. Cô thở dài, nhìn sang chỗ khác.

Ô tô đi dọc theo tỉnh lộ 202, con đường thẳng tắp kéo dài đến chỗ giao nhau giữa trời và đất. Trên cánh đồng tuyết trắng trải dài vô tận ở hai bên, thỉnh thoảng cô nhìn thấy vào chú ngựa đang ung dung ăn rễ cỏ hay cáo cát(2) ra ngoài kiếm ăn.

Ô tô lái ra ngoài không bao lâu, sau khi đi qua một ngôi làng gồm chục căn nhà gỗ nóc đỏ tạo thành, nghênh đón cả hai là một tầm nhìn thông thoáng ra vùng đất trắng như tuyết.

Có lẽ là vì trời không mây nên ánh nắng chiếu thẳng vào cửa sổ xe trong vô cùng gay gắt. Sau khi Thời Ngạo tháo tấm che nắng ra, cô hơi nghiêng người sang trái. Từ nơi khoé mắt, Ngang Thấm nãy giờ vẫn không lên tiếng thấy thế thì nói: “Anh không phơi nắng à?”

Ngang Thấm thản nhiên đáp: “Tôi quen rồi.” Thời Ngạo nghe có vẻ bất mãn thì “hừ” một tiếng.

Không một ai nói gì thêm trong suốt quãng đường còn lại. Thỉnh thoảng Thời Ngạo liếc nhìn Ngang Thấm . Tuy rằng anh vẫn luôn tỏ ra điềm tĩnh, thế nhưng Thời Ngạo lại cảm thấy anh không chút lơ là. Anh sinh ra là để cưỡi ngựa chứ không phải để giam mình trong cái hộp thiếc này. 

Sau đó, nghĩ đến chuyện hết ngày hôm nay, có lẽ cả đời sẽ không gặp lại nhau nữa. Thời Ngạo nhận thua nói: “Được rồi! Tôi xin lỗi anh.”

Trên khuôn mặt bình tĩnh của Ngang Thấm kia thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Thời Ngạp thấy anh không nói lời nào, cho rằng anh vẫn còn đang tức giận, nói tiếp: “Sáng nay tôi không nên lớn tiếng bảo rằng xe anh mục nát.” Cô nghiêng người nhìn Ngang Thấm: “Dù sao thì tôi cũng xin lỗi anh.”

Ánh mắt của Ngang Thấm khẽ lay động. Phần môi dưới của anh hơi mím lại, dường như anh đang suy nghĩ xem mình nên nói gì thì sắc mặt chợt ngưng lại, vội đạp phanh xe.

Thời Ngạo theo quán tính dồn người về trước, thật ra là vì thái độ trầm mặc không đáp lại của Ngang Thấm, điều đó khiến cho cô như muốn bùng nổ. Giờ phút này đây hai hàng chân mày cô chau lại thành một chữ “川”: “Không chấp nhận lời xin lỗi thì thôi, anh tính làm gì vậy!” Cô vừa oán giận vừa nhìn theo ánh mắt của Ngang Thấm.

Một người đàn ông trung niên với nước da hơi ngăm đang đứng cạnh ghế dành cho khách. Ngang Thấm hạ cửa sổ xuống, ông ta ngẩng đầu lên hỏi bằng tiếng phổ thông sứt sẹo: “Chàng trai trẻ, cậu đi đâu thế? Có thể cho tôi đi nhờ xe đến Ba Ngạn Thác Hải không?” Có lẽ là vì đứng dưới trời tuyết lâu, hàng chân mày đen đã bị phủ lên đó một lớp sương giá, đôi môi khi nói cũng run rẩy vì lạnh.

Ngang Thấm liếc nhìn chiếc vali da màu đen loang lổ ở phía sau người đàn ông, trầm ngâm một lát rồi gật đầu. Thấy vậy, ông ta mới dám thở phào nhẹ nhõm. Trên khuôn mặt ngăm đen nở một nụ cười, miệng liên tục nói “Cổm ơn! Cổm ơn!”(3) Trong khi tay thì đang đẩy vali của mình.

Trước khi người đàn ông lên xe, Thời Ngạo có hơi lo lắng. Cô nhỏ giọng nói với Ngang Thấm: “Anh không sợ mình gặp phải người xấu sao?”

Giọng nói không lớn cũng không phải là quá nhỏ, vô tình bị người đàn ông nọ nghe thấy. Cô vội vàng xua tay lúng túng giải thích: “Không không, không phải là anh phớt lờ tôi sao? Tôi có phải người xấu đâu~”

“Khụ khụ…..” Thời Ngạo ngượng ngùng cúi đầu, che miệng vờ ho, hoảng sợ liếc nhìn Ngang Thấm. Anh đang tựa vào cửa sổ xe, khoé miệng hơi nhếch lên trên khuôn mặt vốn không có cảm xúc, trong ánh mắt hiện lên ý cười rõ ràng.

Cái tên này đang cười nhạo cô sao? Sắc mặt của Thời Ngạo trở nên tái mét, môi mím chặt, như thể giây kế tiếp sẽ nổ tung mất. Nhưng vì người đàn ông nọ ngồi ở phía sau nên cô chỉ khịt mũi một cái rồi nghiêng đầu sang chỗ khác.

“Này………” Lên xe, người đàn ông thở dài một hơi. Ông ta đặt tay lên chỗ phà hơi nóng, nói: “May mà gặp được anh, không chắc tôi đã biến thành cục đá mất rồi!”

Từ giọng phổ thông không mấy lưu loát của mình, Thời Ngạo biết được tên người đàn ông đó là A Mộc Cổ. Ông ấy sống ở Ba Lâm Y Lan Ca Tra, nơi đó cách Tây Tô Mộc không xa mấy. Hôm nay, vốn là ông ấy muốn đến Ba Ngạn Thác Hải để tham gia buổi mừng thọ 80 của chú Hai, nhưng nào ngờ đến lúc chuẩn bị đi thì xe lại bị hỏng.

A Mộc Cổ thở dài: “Ở thảo nguyên mà không có xe máy là như bị cụt chân vậy. Con gái nhỏ của tôi đã thuê cho tôi một chiếc ô tô khác, thế mà tôi đợi mãi lại chẳng thấy xe tới…..”

A Mộc Cổ gọi điện cho con gái, biết được tài xế ngại vì tiền quá ít nên không muốn đến đón ông. Cô ấy đã cãi nhau một trận với tài xế, mà vì một lòng vẫn muốn đến mừng thọ chú hai nên đã đi bộ tới đây. Vào mùa đông, vùng thảo nguyên ở Hulunbuir hầu như là không có khách du lịch, do đó lượng xe ô tô qua lại cũng ít hơn bình thường, mãi cho đến khi xe Ngang Thấm chạy ngang qua.

Sau khi A Mộc Cổ dứt lời, ông ấy lại nói tiếp “Cổm ơn! Cổm ơn”(3) vài lần nữa, rồi hỏi: “Các cô cậu đến Ba Ngạn Thác Hải làm gì thế?”

Thời Ngạo bị khẩu âm của A Mộc Cổ chọc cười. Cô kìm nén đến mức mặt đỏ hết cả lên, che miệng ho khan một tiếng mới nói: “Đi du lịch.”

“Đi du lịch hả? Thế thì thích rồi!” A Mộc Cổ lẩm bẩm: “Trời lạnh quá đi mất!” Nói xong, ông ta khoanh tay ôm lấy bản thân, làm ra động tác rùng mình. 

“Phụt!” Thời Ngạo không thể nhịn được nữa, khẽ bật cười thành tiếng. Mọi bất mãn vừa nãy với Ngang Thấm đã bay đi hết. Khuôn mặt ngăm đen của A Mộc Cổ, xương gò má cao ngất, cũng nhếch miệng cười ngây ngốc. Bầu không khí trong xe cũng thoáng trở nên sinh động hơn. Ngang Thấm, người lúc nào cũng mang theo  ánh mắt lạnh lùng, giờ đây cũng mang theo vài phần ấm áp.

Khi sắp đến thị trấn Ba Ngạn Thác Hải, A Mộc Cổ nghiêng đầu ra khỏi ghế sau và gọi Ngang Thấm: “Chàng trai trẻ, dừng lại ở phía trước đi! Đúng, là ở chỗ đó!”

Trước khi xuống xe, A Mộc Cổ lấy từ trong áo khoác ra tờ 10 tệ nhàu nát rồi đưa cho Ngang Thấm. Anh không giỏi ăn nói, chỉ biết đáp lại “không cần” rồi nhét tiền lại vào tay A Mộc Cổ. Ông thấy thế thì chỉ mỉm cười, gấp tiền lại thành một mảnh nhỏ, nhét lại vào trong túi áo khoác. Sau khi xuống xe, ông lại ghé vào cửa sổ, càng không ngừng nói “Cổm ơn! Cổm ơn!” rồi nhìn chiếc xe phóng đi. 

Chú thích:

  1. Dê Sunit: dê Sunit là động vật có vú thuộc chi Ovis theo bộ Artiodactyla, họ Caveceridae, [3] [4] và còn được gọi là dê Gobi. Thân hình to lớn, khỏe mạnh và cấu trúc đồng đều; cả cừu đực và cừu cái đều không có sừng, đầu vừa, mũi vểnh, tai to và cụp xuống, mắt to sáng, cổ dày và ngắn. Dê đực có cổ phát triển tốt, lưng và eo thẳng, thân hình dài và rộng, hình chữ nhật; chiều cao mông cao hơn chiều cao sụn một chút, cơ đùi sau phát triển tốt; mập mạp, tứ chi khỏe khoắn, đuôi mập nhỏ, hình bầu dục thẳng đứng, không có rãnh dọc, đầu đuôi mỏng, nhọn và cong sang một bên. Bộ lông không đồng nhất, màu trắng, có lông màu ở đầu và cổ, dưới khớp cổ tay, cổ chân và xung quanh dây rốn. (Theo Zhihu)
  2. Cáo cát: Cáo Tây Tạng là loài đặc hữu của cao nguyên Tây Tạng trong Nepal, Trung Quốc, Sikkim, và Bhutan, lên đến độ cao khoảng 5.300 m. Nó được phân loại là loài ít quan tâm bởi IUCN, do phạm vi rộng rãi của nó trong các thảo nguyên của cao nguyên Tây Tạng và bán sa mạc. Chúng chủ yếu săn bắt pika, tiếp theo là động vật gặm nhấm, marmot, thỏ rừng lông len và thằn lằn. Chúng cũng ăn xác của linh dương Tây Tạng, hươu xạ, cừu Bharal và vật nuôi của con người. Về ngoại hình, Cáo cát Tây Tạng có đôi tai vừa, nhưng khuôn mặt của chúng lại lớn bất thường. Phần mõm dài và nhỏ, đôi mắt hơi lờ đờ, lớp lông hai bên má dày khiến tổng thể khuôn mặt trở nên quá khổ so với cơ thể nhỏ gọn.
  3. Bayralla: Cảm ơn trong tiếng Mông Cổ. Mình không muốn để hẳn từ Bayralla, do đó mình để “Cổm ơn” nghe cho nó giống phát âm của địa phương chút nhé.
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.