“Nương nương có muốn ghé qua Tương Vương phủ để thăm Đại điện hạ không?”
Trên xe ngựa, Khương ma ma rót một chén trà nhỏ cho Hiền phi, giọng nói cung kính.
“Dù sao bệ hạ cũng đã ban ân điển, hôm nay nương nương lưu lại Tần Vương phủ cũng không có gì bất tiện.”
“Giờ này chắc Đại Lang đã nghỉ ngơi rồi, không nên quấy rầy nó.”
Hiền phi vén rèm xe, ngắm nhìn bóng đêm bên ngoài, sau đó phân phó xa phu đi nhanh hơn.
Bệ hạ ban ân điển thì có ban, nhưng đâu có chuyện cung phi được tùy ý ngủ lại ngoài cung. Tránh phiền phức vẫn là thượng sách.
“Kia chẳng phải là xa giá của Tương Ninh quận chúa sao?”
Lục Vãn Ý, người đang ngồi bên cạnh Hiền phi, cũng nhìn về phía trước.
Hiền phi nghe vậy, liếc mắt nhìn thoáng qua rồi nhẹ nhàng hạ rèm, khẽ thở dài.
“Nương nương, giờ này đã qua giờ Tuất hai khắc, trời tối đen như mực. Quận chúa còn ở ngoài này e rằng không ổn.”
Lục Vãn Ý ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:
“Sợ là Thục phi nương nương sẽ lại trách phạt nàng. Lần trước đã bị phạt quỳ đến mức thương tích chưa lành hẳn đâu.”
“Huống hồ, con đường này ban đêm cũng không an toàn.”
“Ngươi đúng là người chu đáo.”
Hiền phi khẽ nắm lấy tay Lục Vãn Ý, mỉm cười. “Vậy ngươi qua đó khuyên nàng vài câu, gọi nàng về cung đi.”
Xe ngựa dừng lại, Lục Vãn Ý khẽ cúi người bước xuống.
Trong bóng đêm, hai người thi lễ chào nhau.
Hiền phi không bận tâm lắng nghe Lục Vãn Ý khuyên nhủ thế nào, chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/diem-sat-phong-ly-thoai/2701897/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.