Khóe miệng Trầm tri phủ nhếch lên, khẽ vuốt càm.
Dương Ngọc Vinh tức giận đến suýt hộc máu, cự tuyệt cũng không phải, đáp ứng cũng không phải.
Phùng Trường Thuận giờ mới hiểu được dụng ý của Đỗ Quyên, nhịn cười quay đầu.
Hoàng Nguyên cúi đầu vô thanh mỉm cười.
Tỷ tỷ sinh đôi của hắn, quả nhiên bất đồng!
Hai thiếu niên nhìn vẻ mặt táo bón thống khổ của Dương Ngọc Vinh, liều mạng nhịn xuống. Nếu không phải đang ở trong công đường, sợ là muốn cười to.
Quá trình từ hôn thật đơn giản, bởi Hoàng Nguyên là con nuôi Dương gia, chi phí cho lễ tiết đều do Dương gia chịu, dĩ nhiên không có lý do đòi lại, chỉ cần viết thư từ hôn, hai bên in dấu tay, người Trần gia cũng tới rồi, sau đó Trầm tri phủ làm chứng.
Từ hôn hoàn tất, Hoàng Nguyên và Dương Ngọc Vinh đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
Đến tận lúc này, Dương Ngọc Vinh mới tính yên tâm, lại muốn vãn hồi mặt mũi.
Hừ, hắn nuôi không tai tinh này mười mấy năm, không được gì cả mà phải chịu một trận nhục nhã, sao có thể cam tâm!
Vì thế, hắn vừa chúc mừng Hoàng gia, vừa kể lể hắn đối xử tử tế con nuôi thế nào, tỉ mỉ dưỡng dục, tận tâm đào tạo, hao tốn vô số ngân lượng cùng tinh lực ra sao, ngụ ý là ngày đó nếu Hoàng Nguyên không được hắn cứu là đã bị sói nuốt; nếu không nhờ hắn dưỡng dục, cũng không thành tú tài, Dương gia vì hắn đã tốn rất nhiều tài vật và tinh lực.
Đương nhiên, nếu Hoàng Nguyên không đọc sách, sẽ không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-duyen/2060734/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.