Đúng lúc này, Triệu Cần mang theo Phùng Chí Tài và Phùng Chí Minh đi ra.
Phùng Chí Tài cao hứng chào hỏi Phùng Thị và Đỗ Quyên, hỏi các nàng làm sao đến được tư thục.
Có thế Phùng Thị mới thu hồi tâm thần, cùng cháu nói duyên cớ.
Phùng gia huynh đệ dĩ nhiên cao hứng vạn phần.
Dương Nguyên nhìn hai mẹ con nói đùa với huynh đệ Phùng gia, nói với Triệu Cần: "Ta nhìn giống biểu ca nàng sao?"
Triệu Cần đưa mắt qua hai người một lần, ngạc nhiên nói: "Thật là có điểm giống đó. Có phải hay không Tiền Ngũ?" Dùng cánh tay lay Tiền Ngũ.
Tiền Ngũ cũng quan sát một hồi, gật đầu nói: "Là giống. Trước đây sao không phát hiện ta."
Dương Nguyên liền cười, nói khó trách Đỗ Quyên nhận lầm người.
Về phần bộ dạng có phần giống huynh đệ Phùng gia, hắn căn bản không để trong lòng.
Tiểu Tư thấy mẹ con Phùng Thị quả nhiên là đến tìm người, bài trừ khả năng là mẹ mìn, yên lòng thúc giục thiếu gia đi về.
Lúc sắp đi, Dương Nguyên mỉm cười cáo biệt Đỗ Quyên.
Không ngờ ánh mắt vừa chuyển bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Phùng Thị.
Hắn giật mình, lễ độ gật đầu chào nàng.
Phùng Thị nhất thời nước mắt tuôn như mưa.
Đỗ Quyên nhìn đám người Dương Nguyên đi về phía trước một đoạn ngắn, sau đó rẽ vào một con hẻm khuất bóng, mới kéo Phùng Thị nói: "Nương, biểu ca, chúng ta đi thôi. Bà ngoại và tiểu di đang chờ đó."
Phùng Thị lung tung đáp ứng, mấy người đi về hướng Hắc Sơn tửu lâu.
Đến tửu lâu, Phùng bà mụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-duyen/2060911/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.