Đỗ Quyên nói dài như vậy, là đang nhắc nhở gia gia và nãi nãi: đừng có ăn xài đồ của nhà nàng đưa tới, còn nói láo con dâu cả và cháu gái không tốt, còn cừu hận tiểu di.
Đỗ Quyên không cố ý muốn cho nãi nãi xấu hổ.
Nói thật, nếu nhà nàng không có nhà tiểu di giúp đỡ, thậm chí Lâm gia giúp đỡ, thật sự không có gì cả, chỉ có thể miễn cưỡng ấm no mà thôi.
Nàng chỉ trần thuật sự thật mà thôi.
Buồn cười là gia gia nãi nãi có mắt như mù, thấy không rõ sự thật này, chỉ biết hưởng thụ người ta hiếu kính, sau lưng còn ngầm trái một câu "người bên ngoài", phải một câu "người bên ngoài", so bì luôn cả với món nợ nhân tình cháu gái thiếu người ngoài.
Nàng phải nhắc nhở bọn họ: mấy thứ này không phải do đại nhi tử ngươi kiếm được, bằng không còn tưởng rằng đại nhi tử có bao nhiêu năng lực đâu.
Hoàng đại nương tức giận đến không biết nói như thế nào mới tốt.
Muốn giải thích lại không có từ giải thích; muốn mắng lại không thể mắng.
Rốt cuộc, bà nhịn không nổi nữa, nói không lựa từ mắng: "Suốt ngày than nghèo! Chúng ta đòi đồ ngươi thì sao? Cha ngươi lên núi săn thú, không nên hiếu kính cha nương hắn à? Ngươi có lòng nấu ăn đưa mẹ nuôi mà không nhớ rõ đưa cho gia gia nãi nãi?..."
Liên tục chính là câu nói kia.
Đỗ Quyên cảm thấy rất vô lực.
Nàng nói lần nữa: "Nãi nãi nếu là không nấu phải hiếu kính, nấu chín cũng phải hiếu kính, chúng ta thật sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-duyen/2060951/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.