Đỗ Quyên giật tay về, cười nói: "Ta ngồi ở đây sưởi ấm. Ta sợ lạnh."
Hoàng đại nương nghe xong, vội nắm tay nàng, lại cho Phùng Thị một "tội danh": "Mẹ ngươi chưa cho ngươi mặc quần áo ấm? Suốt ngày cũng không biết bận rộn những gì mà thấy nàng cứ phòng trong phòng ngoài, trên núi duới ruộng, mà cũng không khá nổi, nuôi con cũng không nuôi nổi, chỉ biết làm bừa!"
Đỗ Quyên nhìn sắc mặt khinh thường của mọi người, thập phần đau đầu.
Sao vừa tùy tiện nói một câu là có thể kéo đến nương?
Hơn nữa cũng không là lời hay, nương làm gì cũng đều sai.
Nàng không muốn đi ra ngoài, đương nhiên không phải vì lạnh. Nàng không muốn chơi với Tiểu Bảo.
Nàng sợ Tiểu Bảo ngầm đánh nàng, nàng không có địa lợi nhân hòa ở đây.
Thứ hai nữa nơi này có mấy đứa nhỏ, nếu ai không cẩn thận ngã, va chạm hoặc là cãi nhau đánh nhau, nàng sợ mình sẽ thành người chịu tội thay.
Ba là sợ Hoàng Tước Nhi một mình, có chuyện gì mình cứu viện không kịp.
Cho nên, nàng quyết tâm ngồi ở đây, nghe các nàng nhàn thoại, xem Vinh Tử thêu hoa, ăn cơm xong đi về.
Ai ngờ nàng cố kỵ người khác, người khác cũng cố kỵ nàng.
Vừa lúc Phượng Cô tiến vào, ngăn cản bà bà nói: "Đừng để Đỗ Quyên chơi với bọn hắn. Bọn họ là con trai, không nặng không nhẹ, quay đầu chạm đụng nàng, cũng không tốt."
Vừa nói vừa nháy mắt Hoàng đại nương.
Có lẽ người thông minh đều có một loại trực giác. Phượng Cô rất đề phòng tiểu Đỗ Quyên.
Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-duyen/2060995/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.