“Ôi chao…” Lưu công công gọi mấy tiếng không ngừng, quay đầu lại có chút oán trách nhìn Tiêu Triệt: “Vương gia, cái này, cái này…sau này ngài nhẹ một chút, chưa chuẩn bị gì cả, sao ngài lại… Ngài, sau này lão nô sẽ chuẩn bị vài thứ cho ngài rồi hãy làm chuyện đó, dù gì công tử cũng là nam tử, dễ bị tổn thương…”
Tiêu Triệt nhìn bóng dáng người nọ chạy đi như một làn gió qua khung cửa sổ, thần sắc có chút hoảng hốt.
“Vương gia?”
Tiêu Triệt liếc nhìn ông một cái, giọng điệu bình thản: “Ngươi cảm thấy đầu óc ta có bình thường không?”
“Hả?” Lưu công công sửng sốt, phản ứng lại liền vỗ mạnh đùi, “Ôi trời ơi, Vương gia của ta ơi, ngài đừng nghe thần y nói bừa…”
Tiêu Triệt đánh giá Lưu công công từ đầu đến chân, ánh mắt ấy khiến ông sợ hãi. Hình như Vương gia có gì đó không đúng lắm.
Một lúc lâu sau, Tiêu Triệt mới từ từ quay đi.
“Có lẽ ông ta không nói bừa.” Tiêu Triệt thì thào mệt mỏi nhắm mắt lại. “Có lẽ ta thực sự không còn bình thường nữa.”
Trên người không có vết thương nào, có lẽ người năm xưa bị bắn trúng một trăm linh ba mũi tên không phải là y.
Nhưng còn vết bớt trên người y thì sao? Tại sao cũng không thấy nữa?
Trừ phi người này đúng như Xuân Sơn từng suy đoán, thực sự là kẻ giả mạo.
Nhưng......
Tiêu Triệt siết chặt nắm tay.
Hắn không thể nhận sai người được.
Hắn chắc chắn đó chính là Thẩm Yến.
Nhưng vết bớt trên người y đâu?
Người đó quỳ suốt ba ngày ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-ha-noi-dang-ve-noi-dien-cua-ta-rat-dep/2752991/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.