Thẩm Yến ngủ không yên, luôn cảm thấy có gì đó đang ầm ĩ bên tai. Gắng sức thoát khỏi ác mộng, y mở mắt ra thấy Thẩm Tiểu Bảo đang ngồi bên giường lặng lẽ thút thít.
“Yên tâm, bạc ở sòng bài đệ sẽ không bị thua mất đâu.” Thẩm Yến yếu ớt nói.
Nghe thấy giọng y, Thẩm Tiểu Bảo nhào tới: “Đại ca, huynh dọa chết ta rồi!”
Thẩm Yến chống người ngồi dậy, thấy mắt Thẩm Tiểu Bảo đỏ hoe nhìn mình, không nhịn được “chậc” một tiếng: “Đỡ đại ca đệ một tay.”
Lúc này Thẩm Tiểu Bảo mới kịp phản ứng, vội vàng đỡ y dựa vào gối.
Thẩm Yến thở nhẹ mấy hơi, nằm mấy hôm nay cảm thấy đỡ hơn chút.
Nhưng y biết mình khỏe lại chỉ nhờ thuốc của thần y, thân thể y đã không khác người thường, sẽ bị cảm lạnh phải uống thuốc, cần nghỉ ngơi, không còn khả năng tự chữa lành nữa.
“Lần nào ta tới huynh cũng mê man, ta còn tưởng huynh không tỉnh lại được nữa.”
Thẩm Yến gõ lên đầu cậu một cái: “Sau này không được trù ta, phải chúc đại ca sống lâu trăm tuổi.”
Lưu công công ở một bên đáp: "Vâng vâng vâng, công tử và vương gia đều sống lâu trăm tuổi.”
Thẩm Tiểu Bảo nhỏ giọng lẩm bẩm: “Còn sống lâu trăm tuổi, huynh yếu ớt thế này...”
Thẩm Yến trợn mắt nhìn cậu, rồi bĩu môi: “Vân Dực đâu? Sao ta thấy lâu lắm rồi không gặp hắn?”
“Đêm qua còn gặp mà, vương gia canh bên công tử cả đêm đó.” Lưu công công thấy tinh thần y khá cũng vui mừng, “Hôm nay là đại triều hội, vương gia…”
“Lưu công
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-ha-noi-dang-ve-noi-dien-cua-ta-rat-dep/2753040/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.