Nửa đêm, Thẩm Yến giật mình tỉnh giấc. Vừa ngồi dậy còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy Tiêu Triệt đang ngồi bên giường, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào mình, khiến bảy hồn của y như bị dọa bay mất sáu.
“Vân Dực, ngươi làm gì vậy?” Thẩm Yến ôm ngực thở dốc, người dọa người dễ chết người lắm!
“Sao thế? Ác mộng à?” Tiêu Triệt đưa khăn sạch lau mồ hôi trên trán y.
“Ừ.” Thẩm Yến gật đầu, rồi vỗ vỗ chỗ bên cạnh, “Sao ngươi không lên giường ngủ?”
Tiêu Triệt hơi do dự, nhưng dưới ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Yến cũng leo lên giường.
Thẩm Yến lập tức chui vào lòng hắn, thở dài: “Vân Dực, ta mơ thấy một giấc mơ... là chuyện rất lâu về trước.”
“Là mơ thấy ta sao?” Tiêu Triệt hỏi.
“Không, ta mơ thấy Thiên Dục.”
Tiêu Triệt: “…Ồ.”
Thẩm Yến không để ý đến giọng điệu hơi không vui kia: “Ta mơ thấy năm đó, có một ngày mưa rất to, đệ ấy ướt sũng chạy về tìm ta, muốn ta ở bên. Nhưng khi đó ta có việc, liền bỏ đệ ấy lại mà đi.”
“Khi còn nhỏ, đệ ấy nhát gan, hay bám lấy ta. Cha ta thường không có ở phủ, đều là ta chăm sóc đệ ấy. Sau này ta tiến cung làm bạn học, mỗi mười ngày mới được xuất cung một lần. Mỗi lần như thế, đệ ấy đều chờ ta rất sớm ở cổng cung.”
“Hôm đó ta không để ý đến đệ ấy, cứ thế bỏ đi. Giờ nghĩ lại… haiz…” Khi ấy y mới mười lăm, tính tình còn trẻ con, vừa mới hiểu được tình cảm mình dành cho Tiêu Triệt, chỉ mong được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-ha-noi-dang-ve-noi-dien-cua-ta-rat-dep/2753042/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.