Sùng Minh đế cả đêm không ngủ, trằn trọc suy nghĩ, trong đầu toàn là những người bên cạnh mình.
Một câu của Tiêu Triệt: “Năm đó là ai giúp Thục phi?” đã gieo vào lòng ông một hạt giống nghi ngờ. Những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây khiến cái cây nghi ngờ đó trong lòng ông cứ thế đâm chồi nảy lộc, cành lá sum suê.
Nhưng ông vẫn phải dậy sớm vào triều, xử lý mớ hỗn độn Thục phi để lại. Từ lúc Thục phi qua đời, chuyện trúng cổ đã không còn là bí mật nữa. Ông cần phải cho nhà họ Thẩm một lời công đạo, cho thiên hạ một lời công đạo.
Chỉ sau một đêm, Sùng Minh đế như già đi mấy tuổi. Đại thái giám chải tóc cho ông, cũng không thể che đi mái tóc hoa râm ở hai bên thái dương như mọi khi.
“Bệ hạ, bệ hạ…” Tiểu thái giám vội vã chạy vào truyền tin, “Thái tử điện hạ và Lục hoàng tử đến rồi.”
Sùng Minh đế nhéo mi tâm, hôm qua hai người bọn họ không tới đây, giờ lại bối rối như vậy, suýt nữa ông đã quên mất chúng.
“Cho họ vào.”
Sùng Minh đế làm ngơ trước vẻ sợ hãi của tiểu thái giám. Mãi đến khi hai vị hoàng tử được đỡ vào trong, ông mới cau mày nhìn họ: “Hai đứa bị làm sao thế này?”
Trên người hai vị hoàng tử đầy vết máu, tóc tai rối bời, bộ dạng cực kỳ thê thảm, rõ ràng là bị trọng hình.
Hai vị hoàng tử quỳ rạp xuống trước mặt Sùng Minh Đế, nghẹn ngào: "Phụ hoàng, chuyện của mẫu phi là thật sao?"
Tối qua sau khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-ha-noi-dang-ve-noi-dien-cua-ta-rat-dep/2753043/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.