Dù rằng Xuân Sơn và Mộc Hạ chỉ là người thường, nhưng cũng là sát thủ lợi hại. Hai người đánh một, chẳng lẽ không thể đánh cho tên ác ôn đã giết Thẩm Yến kia lăn lộn tè ra quần?
Vì vậy, khi đứa trẻ thấy hai người kia nằm sõng soài dưới đất, khóe miệng rỉ máu thì kinh ngạc đến mức há hốc mồm: “Hai người vô dụng như thế, sao không nói sớm?”
Tuy tên sát thủ của Di tộc kia cũng bị thương, cánh tay rớm máu nhưng rốt cuộc vẫn còn đứng vững.
Vị tân thế tử của phủ Thụy vương sợ ngây người, thì ra thị vệ của ký chủ và tình nhân của y lại ăn hại như vậy sao?
Chả trách năm xưa phải nằm trong quan tài.
Mộc Hạ chống kiếm đứng dậy, khẽ nói với Xuân Sơn: “Đưa thế tử rời đi.”
Xuân Sơn thấp giọng đáp: “Chúng ta hợp lực vẫn có thể chiến một trận.” Nếu hai người họ liều mạng chưa chắc không thể bắt được gã, cùng lắm thì đổi mạng, hắn thật sự không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
“Không được, có thế tử ở đây thì không thể mạo hiểm, ngươi đi trước đi, nhanh!”
Đứa nhỏ không nói nên lời, bước lên một bước chắn trước mặt hai người, hai tay chống hông trừng mắt giận dữ nhìn sát thủ kia: “Được rồi, hôm nay đánh tới đây thôi, bản thế tử tha cho ngươi một mạng, lần sau tái chiến!”
Sát thủ: “…”
Xuân Sơn: “…”
Mộc Hạ: “…”
Thế tử này là sợ bọn họ không chết được sao?
Sát thủ nheo mắt lại: “Không ngờ Thụy vương cũng có thế tử?” Đứa nhỏ này trông quá giống Thụy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-ha-noi-dang-ve-noi-dien-cua-ta-rat-dep/2753057/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.