Đêm ấy, cả hoàng cung đèn đuốc sáng trưng. Thi thể thích khách bị lật qua lật lại tra xét nhưng không thu được bất kỳ manh mối nào. Vinh Quý phi vội vã chạy đến, ta tỏ vẻ bị kinh hãi quá độ, run rẩy trốn sau lưng hoàng đế.
Hoàng đế chỉ dặn dò nàng vài câu đơn giản:
"Trẫm ở đây với Diên Ninh, còn phải đợi đám vô dụng kia báo cáo lại xem thế nào. Trời đã khuya, nàng cứ về trước đi."
Nàng vâng dạ, lại ân cần hỏi han ta mấy câu rồi mới hành lễ lui ra. Ta giả vờ không nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt nàng.
Trời hửng sáng, một đội thị vệ khác theo lệnh hoàng đế được triệu vào cung. Ta ôm lò sưởi tay đã được hâm nóng, khoác áo lông chồn thật dày, nhìn ra ngoài cửa điện, nơi có một hàng dài những thị vệ trẻ tuổi đang quỳ ngay ngắn.
Ta nghi hoặc nhìn hoàng đế:
"Phụ hoàng?"
Người vung tay:
"Đây đều là hộ vệ của con."
"Tất cả đều là những người xuất sắc được tuyển chọn từ trăm người mới lấy được một ngươig, từ hôm nay trở đi, bọn họ sẽ toàn quyền bảo vệ an nguy của con."
4.
Ta do dự lắc đầu: "…Nhi thần không thích có quá nhiều người vây quanh."
Phụ hoàng trầm ngâm một lúc, cuối cùng đáp: "Vậy thì con chọn một hai người thân cận bảo hộ, những kẻ còn lại sẽ làm ẩn vệ, sẽ không xuất hiện trước mặt con."
Ta khẽ thở dài, ngoan ngoãn hành lễ: "Đa tạ phụ hoàng."
Ngước mắt quét qua đám người trước mặt, tùy ý chỉ một người: "Một người là đủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-ninh-manh-ba-tuu/2572528/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.