11.
Trên bàn tiệc thưởng mai đều là những món ăn sơn hào hải vị, rượu ngon đầy ắp, các quan viên quý tộc trong kinh đều có mặt, mang theo vô số kỳ trân dị bảo chất đầy ngự uyển. Ta ngồi ở vị trí bên cạnh, chống cằm nhìn về phía trên, nơi Vinh Quý phi và Diên Bình đang cùng các vị khách trò chuyện vui vẻ, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Có lẽ vì thấy ta mãi không lên tiếng, Vinh Quý phi bỗng nhìn về phía ta:
"Diên Ninh, con xem những báu vật này có thứ nào vừa ý không?"
Bầu không khí trên bàn tiệc thoáng lặng đi, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về ta. Ta mỉm cười ôn hòa:
"Đều là đồ tốt… chỉ là con không hiểu lắm."
Lại thêm một thoáng im lặng, cho đến khi Diên Bình nâng chén trà nhấp một ngụm, chậm rãi nói:
"Hoàng tỷ không hiểu cũng là lẽ thường."
"Những thứ này ở dân gian không có, hoàng tỷ lớn lên bên ngoài, chưa từng thấy qua cũng chẳng có gì lạ."
Ta khẽ cười nhạt:
"Ta có thể học."
Lúc này, Vinh Quý phi lên tiếng đúng lúc:
"Diên Bình không được vô lễ, hoàng tỷ con vừa mới hồi cung, con làm muội muội nên thường xuyên đi theo bầu bạn với trưởng tỷ mới phải."
Diên Bình "ồ" một tiếng, lại hỏi ta:
"Vậy hoàng tỷ bình thường thích làm gì? Đàn hát? Hội họa? Chơi cờ?"
Ta lắc đầu:
"Không biết."
Trong bàn tiệc vang lên một tiếng cười khẽ như nhịn không nổi, không biết là vị tiểu thư nào không kiềm chế được. Diên Bình không cười mà chỉ tỏ vẻ kinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-ninh-manh-ba-tuu/2572575/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.