Lần đầu ta gặp Kỷ Thư là vào thời khắc sinh tử. Kẻ điên ấy bị phụ hoàng ta lưu đày, giữa đường bỏ trốn, trở thành một sát thủ sống nhờ vào giết chóc. Hắn cứu ta nhưng lại ép ta học cách giết người.
Ta không chịu, thế là hắn trói ta vào góc bàn, bắt ta đối diện với cảnh giết chóc ngay trước mắt. Máu bắn tung tóe lên mặt ta, hòa cùng với nước mắt mặn chát. Suốt quãng thời gian ấy, trong mắt ta đã cạn khô không còn gì nữa, chỉ còn lại một mảng hằn sâu màu đỏ của máu.
Lúc tỉnh táo, ta chỉ có thể mài từng chút một. Dựa vào góc bàn sắc bén, ta cật lực mài đứt sợi dây trói cổ tay.
Hôm đó, hắn ra ngoài làm nhiệm vụ mới, để ta lại trong phòng, trong khi sợi dây sắp đứt lìa. Ta còn chưa kịp mừng rỡ thì kẻ thù của hắn đã tìm đến. Gã bị thương nặng nhưng vẫn lảo đảo lần tìm vào phòng. Nhìn thấy chỉ có một mình ta, hắn không nói một lời đã lập tức lao tới.
Ta lăn qua một bên, bị hắn đ è xuống, tay chạm trúng con dao bổ củi bên góc tường.
Đó là lần đầu tiên ta giết người. Khi ta đẩy xác chết trên người ra, cả thân đầy máu mà ngồi dậy, ngoài cửa sổ vang lên một tràng vỗ tay.
Kẻ điên đứng ngay đó, nhếch môi cười nhìn ta.
"Chúc mừng ngươi nhé, cuối cùng ngươi cũng học được rồi."
Hắn cố tình làm vậy.
Cố tình để ta mài đứt dây trói.
Cố tình bỏ mặc ta một mình.
Cố tình để một kẻ bị thương nặng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-ninh-manh-ba-tuu/2572525/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.