🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mưa rơi lộp bộp trên mui xe, thỉnh thoảng có cành cây quét qua thân xe, trong cơn cuồng phong mưa bão, đèn xe hắt lên ánh sáng mờ thấp. Cố Trình lắng nghe những âm thanh ồn ào bên ngoài, Ôn Sơ gọi tới, anh nghe một lúc rồi đặt điện thoại xuống, bàn tay đặt trên đùi, cổ tay lộ ra chiếc đồng hồ, gân xanh nơi cánh tay hiện lên vô cùng rõ ràng.

Chú Trần liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu, khẽ thở dài: “Cố thiếu, có những lời cậu trả lời quá thẳng thắn, e rằng cii Ôn sẽ không chịu nổi.”

Cố Trình dõi mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn những cành cây chao đảo trong gió mưa: “Tôi không muốn tiếp tục lừa dối cô ấy nữa. Mỗi lần thấy ánh mắt ngây thơ của cô ấy, tôi lại không chịu nổi.”

Chú Trần bất lực: “Thế nhưng cậu vẫn muốn níu giữ.”

“Muốn.”

Chú Trần hạ giọng: “Vậy hà tất phải khổ như vậy.”

Câu nói rơi vào tai Cố Trình, anh không đáp lại.

Trong cơn mưa gió, ở tầng cao cảm giác lại càng rõ rệt. Ôn Sơ lặng lẽ nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, cô úp ngược điện thoại trên bàn. Trên lầu vang lên tiếng mở cửa, Tịch Ninh đi dép lê xuống, tiện tay bật đèn phòng khách. Đèn chùm hình thoi chiếu ánh sáng dịu xuống, cô vừa đi vừa hỏi: “Tối nay cậu muốn ăn gì? Trong tủ lạnh còn ít đồ, hay là nấu cháo nhé.”

Ôn Sơ khẽ lau khóe mắt, quay đầu lại nói: “Được, còn cậu, cũng ăn cháo với tớ chứ?”

Tịch Ninh mở tủ lạnh: “Ừ, ăn cùng cậu chứ sao. Tớ cũng chẳng giỏi nấu mấy món phức tạp, chỉ làm được mấy món đơn giản như trứng xào thôi. Dưới nhà lại chẳng có gì ngon, đành tự làm vậy.”

Cô lấy ít thịt nạc, quay sang nói với Ôn Sơ: “Cậu đừng chê tay nghề của tớ nhé. Tớ từng ăn đồ dì giúp việc nhà cậu nấu rồi, quả thực là mỹ vị nhân gian đấy.”

Ôn Sơ ôm gối: “Không phải nữa rồi, là của người trước.”

“À, phải, là bạn trai cũ.” Tịch Ninh hừ một tiếng, bắt tay vào sơ chế. Ôn Sơ nhắc cô cắt thịt xuôi theo thớ, lúc nấu sẽ mềm hơn.

“Tớ biết rồi.” Tịch Ninh đáp lại.

Hai người ngồi bên cửa sổ, vừa nghe tiếng mưa đêm vừa ăn cơm. Cả ngày hôm nay Ôn Sơ đã quá mệt mỏi, cô vẫn mặc bộ đồ dành cho bệnh nhân, tóc rối bù, cả người nhìn vừa tiều tụy vừa bơ phờ. Giờ cần phải thay một bộ đồ sạch, lau rửa người một chút. Dù Tịch Ninh có sức, nhưng khi dìu Ôn Sơ vào phòng tắm ngồi xuống cũng khá chật vật, chưa kể còn phải lau người rồi thay quần áo cho cô.

Đêm qua, những việc này đều là Cố Trình làm. Anh bế cô vào phòng tắm, cẩn thận cởi từng lớp quần áo, dùng khăn lau từ cổ xuống, mà giữa những cặp đôi, sự thân mật là điều khó tránh. Anh cúi người hôn nhẹ lên cổ, sau tai cô, khiến mặt cô đỏ bừng.

Ôn Sơ liếc nhìn mình trong gương, sắc mặt nhợt nhạt. Cô vội dời ánh mắt, cầm chiếc váy của Tịch Ninh mặc vào. Tịch Ninh bước vào, giúp cô luồn tay ra khỏi tay áo, rồi dùng kẹp kẹp gọn mái tóc lên.

Đêm qua, việc này cũng là Cố Trình làm. Anh nghiêng đầu, tìm chỗ thích hợp, gom gọn mái tóc dài, khéo léo kẹp lên giúp cô. Hai người nhìn nhau trong gương, khóe môi Ôn Sơ cong cong, ánh mắt khẽ cười. Anh cũng cười, sau đó vòng tay ôm ngang lưng cô, bế ra khỏi phòng tắm của bệnh viện.

Trở lại bên cửa sổ, Ôn Sơ nhìn lớp thuốc dán trên chân, vẫn còn âm ỉ đau.

Đợi Tịch Ninh tắm xong, hai người ngồi ngắm mưa thêm một lúc, rồi Tịch Ninh phải tiếp tục viết bản thảo, còn Ôn Sơ đi ngủ. Cô nằm trên chiếc giường sofa ở tầng một, nghe tiếng mưa rơi lách tách, khó lòng chợp mắt nhưng thân thể mệt mỏi khiến cô chẳng thể ngồi dậy, đành mở mắt thao thức.

Gần ba giờ sáng, Tịch Ninh ngáp dài, cầm ly cà phê xuống xem Ôn Sơ. Thấy cô nhắm mắt tưởng đã ngủ, liền tắt đèn rồi trở lên phòng.

Trong đêm, một bài viết bất ngờ được đăng trên tài khoản weibo của Tịch Ninh.

Tiêu đề: 《Một số nữ diễn viên, diễn xuất chẳng ra gì, quyền lực lại lớn. Một số cậu ấm nhà danh giá, đừng nhìn vẻ ngoài, thực chất chỉ là kẻ đại diện cho giai tầng.》

Vẫn giữ phong cách sắc bén thường thấy.

Nội dung bài viết ám chỉ: có nữ diễn viên đoạt không ít giải, nhưng lại coi thường diễn viên đóng thế, chẳng xem ai ra gì. Được nổi tiếng thì mọi thứ đều đúng, kể cả việc sỉ nhục người khác.

Còn có một số cậu ấm nhà giàu, ngoài mặt ôn hòa nhã nhặn, nhưng thủ đoạn độc ác, giết người không dao, coi người khác như đồ thế thân, đứng trên đỉnh cao thì mặc sức tung hoành.

Bài viết vừa nhắc đến nữ diễn viên, lập tức thu hút không ít sự chú ý. Ai cũng bàn tán nữ diễn viên đó là ai, cậu ấm nhà nào bị ám chỉ.

“Đồ thế thân” nghĩa là gì? Là tìm người thay thế ư? Anh ta tìm ai, ai đã xui xẻo trở thành kẻ thế thân?

Mọi người đồn đoán không ngừng, bởi chỉ dấu quá ít, ai cũng có thể bị áp vào. Dù bàn tán sôi nổi, nhưng chẳng ai đoán trúng được nhân vật chính.

Chỉ có “người trong cuộc” đọc được thì khó tránh khỏi sự tức giận. Người đó chính là Tề Viện. Một lần nữa, cô ta lập tức nộp đơn kiện đến công ty của Tịch Ninh. Nhưng chuyện này để sau hẵng nói.

Phía Cố Trình, sáng sớm hôm sau cũng thấy bài viết. Anh đang ở công ty, trên người đã thay bộ vest, áo khoác vắt nơi cánh tay, tay cầm chìa khóa xe bước xuống tầng.

Đạp ga, anh lái xe đến tầng cao nhất của tòa nhà Tinh Hà.

Trong phòng họp, Hạ Sinh đang chờ anh. Cố Trình cùng thư ký bước vào. Hạ Sinh tầm hơn năm mươi tuổi, vốn đã nghe nói Cố tổng của tập đoàn Cố thị còn trẻ, nhưng không ngờ lại trẻ đến vậy.

Cố Trình đưa tay ra: “Hạ tổng, cảm ơn ông đã dành thời gian gặp tôi.”

Hạ Sinh cười ha hả, bắt tay anh: “Cố tổng, thật đúng là tuổi trẻ tài cao.”

Cố Trình đáp: “Ông quá khen rồi.”

“Hãy ngồi đi.” Hạ Sinh ra hiệu cho thư ký mang cà phê lên. Thư ký cung kính bưng cà phê cho ba người, thư ký của Cố Trình lấy ra bản hợp đồng giải ước, trong đó liệt kê những tài nguyên và số tiền mà Cố thị có thể đưa ra, bao gồm cả thương hiệu của Tinh Diệu Truyền Thông.

Hạ Sinh nhìn qua, ngón tay gõ nhẹ lên bản hợp đồng. Quả thực, điều kiện này vô cùng hấp dẫn. Ông ta lật tập tài liệu về diễn viên đóng thế mà thư ký đặt xuống. Ôn Sơ, hai mươi bảy tuổi, tốt nghiệp Học viện Điện ảnh Kinh thị, đã làm diễn viên đóng thế cho Tề Viện tám năm. Trên đó còn có ảnh cá nhân của Ôn Sơ, có đến sáu phần giống Tề Viện. Hạ Sinh ngẫm nghĩ vài giây, ngẩng đầu nhìn Cố Trình, mỉm cười: “Điều kiện Cố thị đưa ra thật sự rất hào phóng. Nhưng tôi nhớ Tinh Diệu chỉ là công ty truyền thông, hiện tại vẫn chưa có mảng quản lý nghệ sĩ đúng không?”

Cố Trình gật đầu: “Tạm thời chưa có, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không có.”

Hạ Sinh cười: “Chưa có mà lại muốn lập riêng một phòng quản lý nghệ sĩ, chỉ vì một người, hơn nữa còn là một diễn viên đóng thế đã hai mươi bảy tuổi. Cố tổng có phải hơi vội vàng rồi không?”

Giọng Cố Trình thản nhiên: “Chuyện này không phiền Hạ tổng phải lo.”

Hạ Sinh lắc đầu cười: “Tôi và Cố tổng xem như vừa gặp đã hợp ý. Ngành nghề của Cố thị trải rộng khắp toàn cầu, nhưng về quản lý nghệ sĩ thì chưa từng đặt chân đến. Còn Tinh Hà chúng tôi thì kinh nghiệm dày dặn. Ý tôi là thế này: tài nguyên đó tôi muốn một phần, còn cô Ôn, từ hậu trường ký lên tuyến đầu, cứ để Tinh Hà ký. Nể mặt Cố thị, chúng tôi sẽ đối xử công bằng, chia tài nguyên, nâng đỡ cô Ôn như những nghệ sĩ khác, giúp cô ấy nổi tiếng.”

Thư ký Lý lập tức nhìn về phía Cố Trình.

Cố Trình nhìn Hạ Sinh: “Tinh Hà có nhiều nghệ sĩ, quả thực cũng nâng được không ít người, trong đó có cả Tề Viện. Nhưng Hạ tổng thật sự muốn dốc lòng nâng cô Ôn thật sap? Hay Hạ tổng chỉ muốn ký để đưa cô ấy về, để giữ chỗ đứng của cô ấy, tiện bề kiểm soát, sau này nếu có xung đột lợi ích thì tìm cách chôn vùi sự nghiệp của cô ấy?”

Hạ Sinh hơi sững lại, nhướng mày, ánh mắt lóe sáng. Trong lòng thầm nghĩ: không hổ là Cố thị. Ông ta cười: “Cố tổng nói vậy cũng có lý. Nhưng chúng ta có thể ký thỏa thuận rõ ràng. Huống chi, nếu cô Ôn thật sự có tiềm năng, Tinh Hà sao lại nỡ bỏ qua một nhân tài được?”

Cố Trình ra hiệu cho thư ký đẩy hợp đồng về phía Hạ Sinh, anh nói: “Tôi không tin các người. Tôi muốn lấy lại tự do cho cô ấy.”

“Rầm!” Cửa bị đẩy mạnh ra.

Tề Viện mặc một bộ Chanel, đeo kính râm, đứng đó, sắc mặt khó coi nhìn Cố Trình. Cô ta dời mắt về phía Hạ Sinh: “Hạ tổng, tôi nhớ không nhầm thì Ôn Sơ là diễn viên đóng thế do tôi ký, người đó phải do tôi quyết định.”

Hạ Sinh nhướng mày, mỉm cười: “Cô Tề, ở đât chẳng có ai chê tiền cả. Cô xem điều kiện này, chắc cũng sẽ động lòng thôi.”

“Tôi không cần xem.”

Tề Viện tháo kính, bước ra khỏi ghế. Cô đi thẳng tới trước mặt Cố Trình. Thư ký Lý cảm nhận được khí thế của đối phương, lập tức đứng dậy. Hạ Sinh và thư ký của ông ta liếc nhìn nhau, rồi cùng rời khỏi phòng.

Cố Trình đứng lên, dựa vào bàn. Anh cao lớn, vừa dựa xuống, vóc dáng càng thêm nổi bật. Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tề Viện ngẩng đầu nhìn anh, khí thế vẫn hừng hực.

Cô ta nói: “Chẳng lẽ cậu không hiểu, tôi rất cần cô ta sao?”

Cô ta tháo kính ném xuống bàn, ánh mắt nâng cao.

Cố Trình nhìn vào đôi mắt rực lửa như bùng cháy của cô ta, anh buông lỏng thân thể, áo sơ mi hơi nhăn. Nhìn cô ta vài giây, anh nói: “Đúng, chính vì vậy, hơn bốn năm qua, tôi vẫn chưa hạ quyết tâm giúp cô ấy giải ước.”

Tề Viện cắn răng, bật cười lạnh: “Thế sao giờ lại đổi ý? Cậu định nghiêm túc với cô ta, muốn cưới cô ta sao?”

Cố Trình khựng lại.

Anh nhớ đến buổi tối hôm đó, Ôn Sơ ngẩng đầu hỏi anh, rằng anh có mong đợi gì với hôn nhân không. Hai tay anh đan vào nhau, ngẩng mắt nhìn Tề Viện: “Tại sao tôi muốn giúp cô ấy giải ước, Tề Viện, chẳng lẽ cô còn không rõ?”

“Tôi rõ ư?” Tề Viện bật cười. Lúc này cô ta mới nhận ra, dù anh thoải mái dựa vào bàn, nhưng cô ta vẫn không cao bằng anh. Đặc biệt trong thế đối đầu thế này, từ bao giờ anh đã trở nên chín chắn như vậy, thoát khỏi sự bộc trực ngày trước, có những điều đã bắt đầu không thể nhìn thấu nữa.

Tề Viện lắc đầu: “Tôi không rõ. Cô ta là diễn viên đóng thế của tôi, những gì đáng phải chịu, thì phải chịu.”

Giọng Cố Trình trầm thấp: “Thế sao, vượt ngoài sức chịu đựng của cô ấy, cô cũng bắt cô ấy chịu à? Rõ ràng biết cô ấy bị thương, vậy mà cô còn tới bệnh viện, việc đầu tiên không phải quan tâm, mà là…”

“Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?” Tề Viện bước thêm một bước, mùi nước hoa thoảng tới, rõ ràng là cố tình. Cố Trình không lùi, ánh mắt đối diện cô ta, bình thản: “Là đúng, nhưng đó đã là chuyện của quá khứ rồi.”

Tề Viện lạnh lùng nhìn chằm chằm vào yết hầu, vào ánh mắt anh. Giọng cô ta khẽ dịu xuống: “Cố Trình…”

Cố Trình nhìn cô ta mấy giây, rồi dịch sang bên cạnh một bước. Anh nói: “Hợp đồng này, tôi sẽ giúp cô ấy giải ước. Tốt nhất cô nên chuẩn bị tâm lý đi.”

Sắc mặt Tề Viện sa sầm.

Cô ta vỗ mạnh lên bàn: “Tôi sẽ không đồng ý.”

Giọng Cố Trình thản nhiên: “Tùy cô.”

Giống hệt hôm đó, khi cô ta hỏi lại anh, không quản cô ta nữa sao. Anh chỉ nói: khuyên không nổi, tùy chị. Cùng một ngữ khí ấy. Tề Viện tức đến ngực phập phồng, giật lấy chiếc kính trên bàn, quay người bỏ đi. Thấy thư ký Lý đứng ngoài cửa, cô ta càng bực, hất mạnh vai đi qua, mang theo cơn gió lạnh.

Thư ký Lý khẽ thở dài, cầm tài liệu trong tay bước vào. Hạ Sinh cùng thư ký cũng đi từ văn phòng ra, vào lại phòng họp, chuẩn bị vòng đàm phán thứ hai.

Tề Viện nói không thông, nhưng phía trên cô ta còn có Thư My. Người trực tiếp ký hợp đồng với Ôn Sơ ngày trước chính là Thư My, chỉ cần Thư My đồng ý, cơ hội sẽ tăng lên quá nửa. Đây cũng là lý do Hạ Sinh dám thương lượng với Cố Trình. Cách thì luôn có, còn xem điều kiện ra sao mà thôi.

Hôm sau, Ôn Sơ tỉnh dậy, mới thấy bài viết Tịch Ninh đăng. Giữa thời tiết vẫn âm u, bài viết sắc bén đến mức khiến người ta rùng mình.

Nhất là khi cô là người trong cuộc, từng câu chữ chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Tề Viện và Cố Trình. Ôn Sơ nghĩ đến Cố Trình, đúng là anh mang trên người cảm giác đại diện cho một tầng lớp. Đây cũng là lý do suốt bao năm, ngoài việc đắm chìm trong sự dịu dàng của anh, thì mỗi khi gặp gỡ bạn bè anh, cô luôn cảm thấy mình không thể hòa nhập.

Giờ đây, khi đã thoát ra, cô mới nhìn rõ bản chất.

Tịch Ninh ngồi trên tấm tatami, lật xem email. Ôn Sơ uống ngụm nước, hỏi: “Bài viết này liệu có làm sao không?”

“Có chứ. Tề Viện đã kiện lên công ty, sếp tớ lại mắng ầm lên, bắt tớ xóa bài. Không biết bạn trai cũ của cậu có xem được không.”

Ôn Sơ mím môi: “Ai mà biết được.”

Tịch Ninh cười nhạt, mở danh sách bạn bè phủ bụi bấy lâu, quả nhiên tìm thấy avatar của Cố Trình. Anh có hai tài khoản, cái này là tài khoản công việc.

Cô gửi bài viết dưới dạng PDF vào tài khoản đó, rồi nhắn: “Cố thiếu xem bài này viết thế nào. Là bạn trai cũ của Ôn Sơ, chắc anh đọc sẽ hiểu.”

Vài phút sau.

Cố Trình trả lời: “Bạn trai cũ?”

Tịch Ninh: “Chia tay rồi thì chẳng phải bạn trai cũ sao.”

Phía Cố Trình không trả lời nữa.

Đến rồi.

Ôn Sơ đã quyết tâm rời đi, anh không thể làm gì khác. Có quá nhiều điều, một khi đã vướng ở chỗ Ôn Sơ, thì chẳng thể vượt qua được.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.