🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chỉ còn vài ngày nữa là đến trừ tịch, kỵ binh của người Khương như dự đoán tiến về phía Vân Dương, binh lính đóng quân ở Vân Dương dưới sự chỉ huy của quan chức địa phương đã đóng chặt cửa thành.

Lúc đầu mọi người rất lạc quan, quân địch đến không nhiều, binh lực của Vân Dương lại mạnh mẽ, sự chênh lệch thực lực giữa hai bên đã mang lại sự an tâm cho bá tánh, cùng lúc đó binh lính man tộc xuống phía nam ngày càng nhiều, dân chúng lánh nạn ồ ạt đổ vào thành, mang theo những tin tức không mấy lạc quan.

Những gia đình giàu có phản ứng đầu tiên, đều cảm thấy trốn tránh một chút thì tốt hơn, hai nhà Thái - Liễu gia cũng đề nghị đưa một đợt nữ quyến trẻ nhỏ trong nhà đi trước.

Tưởng phu nhân lập tức hành động, tập trung xe ngựa trong nhà và ở thôn trang, gom lại được hơn hai mươi chiếc, vô số đồ dùng trong nhà, chỉ lấy những cái quan trọng nhất, chỉ trong hai ba ngày, đã chuẩn bị sẵn sàng.

Cửa nhà của mấy hộ gia đình ở thành Vân Dương đều đóng chặt, âm thầm thu dọn chuẩn bị chạy trốn, những người từng gặp qua man tộc xâm lược xuống phía nam trước đây có chút kinh nghiệm, nhưng phần lớn lại hoang mang, không biết nên trốn đi đâu. Người trong phủ ai nấy đều im thin thít, những người có thể cho về thì đã đi hết, phần lớn còn lại là những người đã theo từ kinh thành cách đây hơn hai mươi năm. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ cần có một người dẫn đầu, cả một thành trì rộng lớn này, trong chốc lát chắc chắn sẽ trống không.

Trời mới hửng sáng, những cỗ xe ngựa đã được trang bị từ cổng phủ Thứ sử chạy ra như suối, quản gia dẫn theo một đội đám nô bộc trai tráng kiểm tra đi kiểm tra lại những cỗ xe mà chủ tử ngồi.

Phùng Mẫn ở lại cuối cùng, nhìn thấy nhũ mẫu bế đứa bé đi theo Tưởng phu nhân lên cỗ xe ở đầu tiên, nhìn đứa bé nho nhỏ trong chiếc khăn lần cuối cùng, rồi quay đầu đi đến trước cửa xe của Liễu Yên.

Liễu Yên vẫn chưa hồi phục nguyên khí, gương mặt trắng bệch, được hai nha đầu dìu lên, thờ ơ nhìn Phùng Mẫn, cho đến khi Phùng Mẫn thi lễ, "Đại nãi nãi, từ biệt ở đây, bảo trọng.”

Hãy để sự giao thoa của họ dừng lại tại đây, chấm dứt tất cả những bất mãn oán hận, đừng mang loại cảm xúc này chuyển lên người đứa bé nữa. Liễu Yên nắm c.h.ặ.t t.a.y nha đầu, giọng điệu yếu ớt và không thể tin được, "Ngươi muốn đi ư?”

"Ta phải về nhà, ngay từ đầu đã nói rõ rồi.”

Liễu Yên sửng sốt, biểu cảm từ hoài nghi, không tin, vui mừng, cuối cùng đọng lại là sự phức tạp, nàng ta đã tranh giành bấy lâu, cho rằng mình bị cướp mất đồ, mặc cho mẫu thân đẩy tình địch của mình vào chỗ chết, kết cùng lại có người nói với nàng ta rằng, người kia chưa bao giờ muốn tranh giành với nàng ta, thậm chí có thể dứt ra rời đi mà không hề lưu luyến.

Làm sao có thể? Nàng ta thiếu hứng thú kéo khóe miệng, nói: "Ngươi không cần đi, đi cùng xuống phía nam đi, đại gia sớm muộn gì cũng sẽ đến tìm chúng ta.”

Đoàn người khởi hành, cỗ xe đầu tiên được các hộ vệ bảo vệ băng qua tia sớm của bình minh. Phùng Mẫn lắc đầu, không giải thích thêm, quay lưng bước đi với những bước chân ngày càng nhẹ nhõm về phía cỗ xe cuối cùng. Đó là cỗ xe được dành riêng cho nàng, tối qua sau khi từ biệt Tưởng phu nhân, đã nói rõ cả.

Bên trong chứa tất cả đồ đạc của nàng, chỉ cần về nhà đón phụ mẫu cùng rời đi, nàng có thể hoàn toàn thoát ly khỏi phủ Thứ sử.

Tất cả mọi người trong thành đều nghe tin tức nguy cấp, không hẹn mà cùng nhau quyết định rời thành lánh nạn vào ngày hôm đó, theo sau tiếng ngựa phóng đi của một gia đình, như một lệnh xung phong, ngày càng nhiều xe bò xe ngựa tụ tập về phía cổng thành. Càng lúc càng gần nhà, Phùng Mẫn gặp những cư dân phía tây thành kéo heo bế ngỗng ra khỏi nhà, chạy về phía con đường nàng đã đi đến, trên phố trở nên náo nhiệt, tràn ngập tiếng khóc lóc của nữ nhân và trẻ em, tiếng hô to hét lớn của mọi người.

Ngày càng nhiều binh lính cưỡi ngựa đi qua, đều là để duy trì trật tự lẫn điều tra gian tế, một tiếng ngựa khò khè khàn đục vang lên trước xe, không có sự chuẩn bị trước, tấm rèm bị vén lên, một nam nhân với gương mặt không có cảm xúc đang cưỡi trên lưng ngựa, rõ ràng là đã gấp rút chạy đến, thở ra hơi trắng, âm thanh phát run, "Mẫn Mẫn, xuống xe, theo ta đi.”

Phùng Mẫn dời tầm mắt, tay nắm chặt thành xe, giọng nói bình tĩnh hơn so với nàng tưởng tượng, "Ta muốn về nhà, ta không nợ ngươi cái gì nữa rồi.”

Cơ thể Thái Giới loạng choạng, rồi nhanh chóng nhảy xuống ngựa, thái độ cũng rõ ràng là nhún nhường, "Nàng đi cùng mẫu thân trước, ta biết trong lòng nàng đang giận, tất cả mọi chuyện, đợi sau khi Vân Dương an toàn, chúng ta từ từ nói chuyện. Ta sẽ không để nàng chịu ấm ức nữa, tin ta một lần đi.”

Giọng hắn run rẩy, nhưng lòng bàn tay lại nóng ran, giống như mỗi lần nắm tay nàng trước đây, nhưng Phùng Mẫn lại sợ sự ấm áp này của hắn, nàng mạnh mẽ rút tay mình ra, đôi mắt xinh đẹp hiền dịu sâu thẳm, "Ngươi có gia đình, có con cái, sau này hãy đối xử tốt với thê tử, hãy yêu thương nhi tử, giữa chúng ta vốn dĩ là một cuộc giao dịch, đã đến thời điểm kết thúc rồi.”

Im lặng một lúc, hắn hoàn toàn hạ thấp tư thế, không còn chút nào sự cao quý bình tĩnh của một công tử dòng dõi nữa. Giọng nói trầm thấp gần như chứa đầy sự dịu dàng lẫn cầu xin, "Ta biết nàng luôn để ý, nàng không thèm tranh không thèm giành, chịu đủ mọi sự ức h.i.ế.p cũng âm thầm chịu đựng, nàng không muốn làm thiếp thất, ta đều hiểu hết. Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc hưởng phúc có thê có thiếp, cũng không muốn để nàng mãi mãi ở dưới người khác, nhưng ta vẫn chưa nghĩ ra cách tốt để chu toàn, lại làm nàng tổn thương hết lần này đến lần khác. Mẫn Mẫn, tha thứ cho ta một lần, cho ta thêm chút thời gian, đừng đi, đừng bỏ lại ta, có được không?"

Hóa ra hắn đều biết hết, nhưng nàng không muốn dồn phụ thân của đứa bé vào chỗ bất nhân bất nghĩa, cũng không muốn dồn một người khác vào đường cùng, hại người hại cả mình. Nàng chỉ muốn về nhà.

Hắn nói nhiều như vậy, nàng vẫn muốn đi, chỉ có thể hơi ép buộc bế nàng xuống, kéo nàng về phía ngựa của hắn. Phùng Mẫn không chịu phối hợp, ra sức giãy giụa, thậm chí còn c*n v** c* tay hắn, ôm chặt lấy cửa xe không buông, đôi con ngươi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, "Ta không thích ngươi, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sống cùng ngươi, từ ngày ta vào phủ đã luôn nghĩ đến chuyện rời đi. Ngươi c.h.ế.t tâm đi, ta sẽ không theo ngươi trở về đâu.”

Trong lòng đau đớn như bị xé toạc, gương mặt trong tầng sương sớm cũng trắng bệch, bị tổn thương như vậy, vẫn bám riết không dám buông tay, cứng rắn nói: "Nàng muốn đánh ta mắng ta, hãy đợi đến khi an toàn rồi hãy nói, một mình nàng tách khỏi đội ngũ, ta không yên tâm, coi như vì sự an toàn của nàng, đi cùng ta trước đi.”

Xung quanh người đi lại ngày càng nhiều, thậm chí có hai người đi xuyên qua giữa họ, va vào hắn khiến hắn loạng choạng, nhưng không có thời gian để ý tới, chăm chú nhìn nàng, hy vọng nàng sẽ đồng ý, nhưng lại thấy nàng khẽ lắc đầu, "Mấy ngày trước ta đã báo cho gia đình, phụ mẫu ta lúc này đang đợi ta về đón họ, người thân trong nhà đã hẹn đi cùng nhau, ta sẽ không sao, ngươi yên tâm.”

Hóa ra nàng đã sớm tính toán rời xa hắn, một luồng khí lạnh xộc vào lồng ngực, lạnh đến mức lục phủ ngũ tạng gần như đóng băng, nàng mềm cứng đều không vào, hắn không biết phải làm sao với nàng, chỉ có thể tung ra hy vọng cuối cùng, khép nép cầu xin, "Mẫn Mẫn, nàng có nghe thấy không? Tiếng khóc lớn quá, có phải là Đại Bảo không, thằng bé biết mẫu thân sắp rời xa nó, không cần nó nữa, nó còn nhỏ như vậy, chắc chắn mong phụ mẫu đều ở bên, nàng đành lòng bỏ thằng bé lại sao? Nàng không cần ta, cũng không cần nó sao? Theo ta về, chúng ta cùng nuôi thằng bé trưởng thành, có được không? Về với ta đi, ta cầu xin nàng vẫn không được sao?”

Nước mắt nóng hổi trào ra, Phùng Mẫn quay người, kiên quyết dứt khoát lên xe ngựa, một tấm rèm xe ngăn cách tất cả, nàng cố gắng lấy lại hơi thở bình thường, "Ngươi trở về đi, đứa bé ta giao cho ngươi, ta biết ngươi sẽ đối xử tốt với nó.”

Hắn đã cầu xin nàng đến vậy rồi, vẫn bị vứt bỏ, đứng trơ trọi một lúc lâu, cũng không đợi được một chút mềm lòng nào từ nàng, hắn đành phải nhặt nhạnh mảnh vỡ cuối cùng của chút tôn nghiêm, hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu nàng thật sự đi rồi, thì đừng bao giờ quay trở lại nữa.”

Đáp lại hắn, là bóng lưng cỗ xe ngựa nhanh chóng đi xa, giống như chính con người nàng, lạnh lùng vô tình, không hề lưu luyến.

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.