"Không... không phải vậy." Nguyễn Nguyễn ngẩn người, ánh mắt như bị kinh động, giọng nói nhẹ bẫng như bay ra.
Vừa nói, ánh mắt nàng chuyển xuống đất, vô thức nở nụ cười. Nàng chính là thích giúp đỡ.
Ngô Mai nói nàng đừng như vậy, trông không có khí chất ngôi sao, có lẽ vậy. Chuyện này là bẩm sinh, giống như Thi Nhiên không cần tỏ vẻ, cũng có cảm giác xa cách.
Nàng nghe thấy tiếng thở nhẹ như có như không, nước ngừng chảy, Thi Nhiên cười rồi.
Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu, Thi Nhiên lại thôi không cười nữa.
Cô ấy luôn như vậy, lúc mới bắt đầu cười thì đã mất hứng thú, nụ cười chỉ có thể dừng lại đủ một giây.
Tiếp theo đó là cảm giác trống rỗng chán đời, cảm thấy xung quanh đều vô vị.
"Chúng ta xuống xe thôi, chắc mọi người đang đợi sốt ruột rồi." Nguyễn Nguyễn đưa tay ra sau vén tóc lên, nắm gọn trong lòng bàn tay thành một cái đuôi ngựa. Chỉ mới nói chuyện với Thi Nhiên vài câu mà nàng đã thấy nóng.
Trước đây ở nông thôn điều kiện không tốt, rất dễ bị rôm sảy, đây là động tác theo thói quen của nàng, khó sửa.
Thi Nhiên dùng đôi mắt lạnh lùng quan sát nàng, nghiêng mặt nhìn một giây, gật đầu, ba người cùng xuống xe.
Nguyễn Nguyễn không tiện đi theo đến phim trường nữa, bèn lịch sự chào tạm biệt. Thi Nhiên đi được vài bước, dưới tán ô quay đầu lại nhìn nàng, vẫn đang dùng tay nắm lấy đuôi ngựa, lắc lư qua lại, cũng không thấy mỏi tay.
Nguyễn Nguyễn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-tho-that-tieu-hoang-thuc/2860116/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.