Nguyễn Nguyễn mơ một giấc mơ.
Thi Nhiên và nàng đứng trong hành lang tối đen, vừa kết thúc một nụ hôn nhẹ nhàng, Thi Nhiên hỏi nàng: "Vì sao không muốn nói?"
Nàng nghiêng mặt nhìn khe cửa, không biết, chỉ là không muốn nói.
Trong mơ ngữ khí và ánh mắt của Thi Nhiên chân thật hơn cả hiện thực, trong sự lạnh nhạt dường như có chút mong đợi.
Thực ra hai người đều hiểu, từ hơi thở kìm nén, chiếc gân cổ thanh mảnh nổi bật, cùng ánh mắt né tránh của Nguyễn Nguyễn, đều hiểu, sự truy hỏi khác thường của Thi Nhiên, cũng hiểu.
Bởi vì Nguyễn Nguyễn thích Thi Nhiên, thích một cách vội vàng lại chân thành, ngay cả bản thân nàng cũng không ngờ tới.
Nguyễn Nguyễn là người quen lấy lòng người khác, luôn luôn hòa nhã với mọi người, nhưng chỉ có bản thân nàng rõ ràng, rất nhiều lúc, biểu hiện thân thiện và gần gũi, là vì muốn có được một vài thứ.
Hồi nhỏ muốn có được sự quan tâm của cha mẹ, nên ngoan ngoãn nấu cơm trông quán chăm sóc em trai, lớn lên muốn có được cơ hội học tập và công việc, cho nên nhớ rõ sinh nhật của từng người thầy cô đã gặp, nhưng thứ nàng nhận được đều là hồi đáp rất nhỏ bé, rời rạc, vụn vặt, giống như những đồng tiền lẻ.
Người khác tiêu tiền trăm tệ, sau đó tiện tay cho nàng một hai đồng tiền xu trong túi.
Cho nên nàng đương nhiên cho rằng, bản thân cọ xát một chút ống kính của Thi Nhiên, nhận được sự chú ý rời rạc, là chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-tho-that-tieu-hoang-thuc/2860143/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.