Ngày này quá mệt mỏi, hai người đều ngủ rất say. Lúc rạng sáng ba bốn giờ, Nguyễn Nguyễn nhịn không được phải dậy đi vệ sinh, rửa tay xong trong nháy mắt tỉnh táo lại. Nàng lắng nghe tiếng gió bên ngoài, ra ban công nhìn khu vườn vắng lặng không một bóng người một lúc, cảnh tượng xa hoa phù phiếm đã tan biến sạch sẽ, như một thước phim bị rút đi.
Nàng đóng cửa kính lại, nhẹ nhàng đi đến bên giường, ngồi xuống nhìn chiếc váy đang treo, vẫn lấp lánh như vậy, được nâng mặc lên người vài tiếng, dường như đã in dấu hình dáng của nàng.
Không biết nó còn được cho ai mượn nữa không, có còn lưu lại mùi hương của đêm nay không.
Nguyễn Nguyễn ý thức rõ ràng, tình cảnh vất vả mượn một chiếc váy đã được người khác mặc nhiều lần như trước kia sẽ không còn nữa. Lúc đó trong phần bình luận có người nói, đụng hàng nhiều lần như vậy rồi, sao còn có người mượn nữa, là cố ý, hay là không mượn được váy vậy.
Là không có lựa chọn nào khác. Con đường nhỏ trước kia chỉ có một lối đi nhỏ hẹp như vậy, không có lựa chọn nào khác, xe bị hỏng cũng chỉ có thể ngồi im.
Bây giờ thì khác, có người sẵn sàng quay đầu vì nàng, cũng có người sẽ gửi ảnh váy cho nàng, để nâng tùy ý lựa chọn.
Nàng ngồi trong căn phòng không ánh đèn, trong mắt có ánh sáng lộng lẫy của chiếc váy, nàng biết con đường nhỏ đã biến thành đường cái rộng lớn, biến thành chiếc thang mây.
Trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-tho-that-tieu-hoang-thuc/2860150/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.