Nguyễn Nguyễn ngẩn người, rất nhanh sau đó bật cười thành tiếng, đè Thi Nhiên xuống sofa, đầu cọ cọ vào hõm cổ Thi Nhiên, ngẩng đầu cười.
Thi Nhiên cũng cười, bọng mắt hiện rõ ràng, mu bàn tay che đi đôi môi đang nhếch lên, cười rất vui vẻ.
Hai người nhìn nhau vài giây, đều chưa từng thấy đối phương vui vẻ như vậy. Nguyễn Nguyễn sững người trước, chớp mắt hai cái, vén lọn tóc mai lòa xòa, khóe môi dần dần hạ xuống.
Thi Nhiên mím chặt một bên môi đỏ mọng, ý cười trong mắt vẫn chưa tan, nhưng thần sắc đã lạnh nhạt trở lại, cô khẽ chuyển ánh mắt, nói: "Thì ra khi cười lớn, giọng của em là như vậy."
"Như nào cơ?" Nguyễn Nguyễn theo bản năng vội vàng che miệng.
"Không biết," Thi Nhiên nhìn thẳng vào nàng, "không giống tiếng người."
Nguyễn Nguyễn lại muốn cười, hơi thở dồn vào lòng bàn tay, sắp không nhịn được nữa.
"Nhưng mà cũng khá dễ nghe." Thi Nhiên kéo tay nàng xuống.
Nguyễn Nguyễn c*n m** d***, không nhịn được, "phụt" một tiếng bật cười.
"Hồ Lô Oa" thật sự rất buồn cười, đặc biệt là khi từ miệng Thi Nhiên nói ra. Nàng không chịu nổi nữa.
Tin nhắn trả lời của chị Cầm khiến hai người bình tĩnh lại, Nguyễn Nguyễn dựa vào người cô, cùng nhau xem video của bốn chú mèo con, Nguyễn Nguyễn ngửi thấy mùi hương trên cổ Thi Nhiên, nghe thấy hơi thở đều đều của cô, cảm thấy rất an tâm. Nhưng ngoài sự an tâm, lại không khỏi nghĩ đến những điều khác.
Chín giờ rưỡi tối, Thi Nhiên đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-tho-that-tieu-hoang-thuc/2860153/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.