Cùng với tiếng phá cửa chói tai, tình cảnh ẩn dưới hơi nước mờ mịt khiến Tập Mặc Nhiên ghi khắc suốt đời.
Vòi nước vẫn mở, máu đỏ lan tràn trên thành bồn tắm, tựa hồ từng giọt sinh mệnh tí tách rơi xuống, phủ kín nền gạch tráng men. Tập Mặc Nhiên chấn động, cả đời cũng không thể quên nổi hình ảnh gam màu trắng đỏ đan xen ấy. Cô gái anh yêu, tóc tai tán loạn dính trên mặt, yên lặng nhắm mắt gục đầu vào thành bồn, cánh tay buông thõng bên cạnh, đầu ngón tay chỉ xuống chiếc di động và con dao ngay bên dưới.
Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng lũ lượt dâng lên, như thể con dao đó đang cứa từng nhát vào lòng anh, đau đớn khôn cùng.
Anh cơ hồ mất hết sức lực, không thể tiến lên. Bác sỹ đẩy anh ra, nhanh chóng bàn bạc, vớt người ra khỏi bồn tắm, đặt lên cáng cứu thương, vội vã chuyển xuống dưới nhà. Tập Mặc Nhiên mặt mày trắng ởn, lảo đảo dẫm theo vết máu nhỏ giọt.
*
Phòng bệnh im ắng, chỉ nghe thấy tiếng máy móc kêu rì rì, An An vẫn hôn mê chưa tỉnh. Tập Mặc Nhiên cầm đôi tay lạnh lẽo của cô, nhìn không chớp mắt.
Cô quyết liệt tự vẫn, nên mới ngâm mình trong bồn nước nóng, để máu mau chóng tuôn trào, hơn nữa, cô còn cắt dọc mạch máu... Có lẽ lúc đặt dao xuống, cô hoàn toàn không lưu luyến gì.
Tập Mặc Nhiên nhắm tịt mắt lại, nếu muộn vài phút nữa, liệu có phải anh sẽ vĩnh viễn mất cô?
Cửa phòng hé mở, Lương Cảnh Phàm cau mày bước vào, tới bên giường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien/334635/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.