Bất chấp sợ hãi và lo lắng, tác động còn sót lại của ête làm cho Lillian ngủ gà gật, đầu cô gục vào vách xe ngựa bọc nhung đen. Cỗ xe hãm phanh đột ngột làm cô choàng tỉnh. Lưng cô đau, chân cô tê cóng. Dụi hai mắt cay xè, cô tự hỏi có phải cô đang mơ. Cô ước gì mình được thức giấc trong phòng ngủ nhỏ yên tĩnh ở Stony Cross Park…hoặc hơn thế nữa, trên chiếc giường rộng rãi cô đã chia sẻ với Marcus. Mở mắt, trước mặt cô là bên trong xe ngựa của St. Vincent, và trái tim cô trĩu nặng.
Ngón tay cô run rẩy khi cô lóng ngóng đưa tay nâng màn che. Trời chập choạng tối, mặt trời đang phai dần tia sáng cuối cùng trên cành sồi khẳng khiu. Cỗ xe dừng lại trước một quán trọ với huy hiệu đầu bò treo ngay cửa ra vào. Đó là một quán trọ lớn có sức chứa hàng trăm con ngựa cùng hai khu nhà kết hợp cho những lữ khách đi qua đường cái.
Bên cạnh cô có sự chuyển động, Lillian toan quay lại nhìn, và điếng người nhận ra cả hai cổ tay bị bẻ ngoặt ra phía sau. “Cái gì – ” cô hỏi, cùng lúc đó vòng sắt êm ái kẹp quanh cổ tay cô. Cô giật tay, nhưng chúng nhanh chóng bị giữ chặt. Cô nhận ra mình vừa bị còng. “Khốn nạn” Giọng cô rung lên vì giận “Đồ hèn. Đồ chết dẫm – ” giọng cô nghẹn lại khi một nùi vải và dây quấn nhanh chóng được cột quanh miệng.
“Xin lỗi” St. Vincent thì thầm vào tai cô, nghe không chút ăn năn. “Đừng lắc cổ tay, bé
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dieu-ky-dieu-cua-mua-thu-it-happened-one-autumn/173991/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.