Tưởng Tân Duyệt vừa nhìn liền biết là đứa trẻ lớn lên trong sự yêu thương của cha mẹ, ngây thơ, tốt bụng, lạc quan, hoạt bát, luôn tràn đầy hy vọng tươi đẹp về cuộc sống tương lai.
Dương Thanh Uyển đã dồn hết tình yêu thương cho cô bé.
Văn Đàn cảm thấy bản thân bây giờ giống như một kẻ biến thái đang dòm ngó cuộc sống hạnh phúc của người khác.
Cô không hỏi Tưởng Tân Duyệt thêm bất kỳ điều gì về gia đình nữa, mà chuyển sang chủ đề khác.
Ăn cơm xong, Văn Đàn bảo tài xế đưa Tưởng Tân Duyệt về Đại học Giang Thành trước.
Tưởng Tân Duyệt vẫy tay với cô: “Cảm ơn chị Văn Đàn, em về trước đây, tạm biệt.”
Văn Đàn gật đầu chào cô bé: “Tạm biệt.”
Đợi cửa xe đóng lại, Văn Văn mới nghi ngờ thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Chị Văn Đàn, sao em thấy cô bé ấy có hơi giống chị?”
Văn Đàn dựa vào ghế, sắc mặt không đổi: “Vậy sao?”
Văn Văn nhíu mày suy nghĩ: “Hình như cũng không giống lắm. Chị thuộc kiểu lạnh lùng, ngũ quan của cô bé ấy trông dịu dàng hơn nhiều, đáng yêu hơn.”
Hai chữ này đã khơi dậy một số ký ức nhạy cảm của Văn Đàn.
Cô im lặng hai giây rồi mới nói: “Chị không đáng yêu sao?”
Văn Văn: “?”
Cô ấy kinh hãi nhìn Văn Đàn: “Chị Văn Đàn, chị sao vậy, đừng dọa em!”
Văn Đàn: “…”
“Thôi bỏ đi, không có gì.”
Cũng không biết Minh Trạc rốt cuộc thấy cô đáng yêu ở điểm nào.
Văn Văn nhỏ giọng hỏi cô: “Chị Văn Đàn, có cần đưa chị về chỗ thầy Minh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-bay-scandal-bac-phong-vi-mien/2729911/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.