🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tưởng Tân Duyệt vừa nhìn liền biết là đứa trẻ lớn lên trong sự yêu thương của cha mẹ, ngây thơ, tốt bụng, lạc quan, hoạt bát, luôn tràn đầy hy vọng tươi đẹp về cuộc sống tương lai.

Dương Thanh Uyển đã dồn hết tình yêu thương cho cô bé.

Văn Đàn cảm thấy bản thân bây giờ giống như một kẻ biến thái đang dòm ngó cuộc sống hạnh phúc của người khác.

Cô không hỏi Tưởng Tân Duyệt thêm bất kỳ điều gì về gia đình nữa, mà chuyển sang chủ đề khác.

Ăn cơm xong, Văn Đàn bảo tài xế đưa Tưởng Tân Duyệt về Đại học Giang Thành trước.

Tưởng Tân Duyệt vẫy tay với cô: “Cảm ơn chị Văn Đàn, em về trước đây, tạm biệt.”

Văn Đàn gật đầu chào cô bé: “Tạm biệt.”

Đợi cửa xe đóng lại, Văn Văn mới nghi ngờ thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Chị Văn Đàn, sao em thấy cô bé ấy có hơi giống chị?”

Văn Đàn dựa vào ghế, sắc mặt không đổi: “Vậy sao?”

Văn Văn nhíu mày suy nghĩ: “Hình như cũng không giống lắm. Chị thuộc kiểu lạnh lùng, ngũ quan của cô bé ấy trông dịu dàng hơn nhiều, đáng yêu hơn.”

Hai chữ này đã khơi dậy một số ký ức nhạy cảm của Văn Đàn.

Cô im lặng hai giây rồi mới nói: “Chị không đáng yêu sao?”

Văn Văn: “?”

Cô ấy kinh hãi nhìn Văn Đàn: “Chị Văn Đàn, chị sao vậy, đừng dọa em!”

Văn Đàn: “…”

“Thôi bỏ đi, không có gì.”

Cũng không biết Minh Trạc rốt cuộc thấy cô đáng yêu ở điểm nào.

Văn Văn nhỏ giọng hỏi cô: “Chị Văn Đàn, có cần đưa chị về chỗ thầy Minh không?”

Văn Đàn lật xem cuốn tập vẽ mà Tưởng Tân Duyệt tặng cô: “Không cần, thầy Minh đang bận.”

Sáng nay anh đã đi họp với Đặng Văn Sơn và giám đốc hiệu ứng, đến giờ vẫn chưa xong.

Văn Văn lại nói: “Hai ngày nữa Ethereal sẽ chính thức công bố, đến lúc đó chắc chắn sẽ là một trận sóng gió cho xem.”

Văn Đàn ngẩng đầu lên nói: “’Thất Ngữ’ đóng máy rồi sao?”

Văn Văn nói: “Đóng máy gần nửa tháng rồi. Dạo này Quý Tư Tư tham gia hai sự kiện, đăng bài thử phản ứng trên Weibo, marketing một chút về nhan sắc, phản hồi cũng khá tốt. Quả nhiên trí nhớ của cư dân mạng đều ngắn hạn.”

Văn Đàn cười nhạt: “Thế lực chống lưng phía sau Quý Tư Tư sẽ không bỏ rơi cô ta, dù có người vì chuyện trước đây mà chế giễu cô ta, cũng sẽ nhanh chóng bị fan và thủy quân dìm xuống.”

“Nhưng em nghe nói tình hình của Sáng Mỹ hai tháng nay không được tốt lắm, có khi còn phải hủy niêm yết. Mấy lần Quý Tư Tư xuất hiện đã khiến giá cổ phiếu của Sáng Mỹ tăng lên, xem ra chắc là đã vượt qua được rồi.”

Quý Tư Tư bây giờ chính là tấm biển hiệu sống của Sáng Mỹ, gắn bó chặt chẽ không tách rời.

Văn Đàn hỏi: “Em có nghe nói bộ phim tiếp theo của cô ta là gì không?”

“Có một vài kịch bản phim truyền hình đang tìm cô ta, nhưng hình như cô ta không hài lòng lắm. Cô ta và ekip đang chọn kịch bản phim điện ảnh, chắc là thật sự muốn chuyển mình.”

Chuỗi phân biệt ngầm trong giới vẫn luôn tồn tại, dù là ngôi sao lớn cỡ nào trong mảng phim truyền hình, bước chân sang mảng điện ảnh thì cũng chưa chắc được các đạo diễn lớn xem trọng.

Quý Tư Tư xưa nay vẫn luôn kiêu ngạo, lại một lòng muốn lấn át Văn Đàn để lấy lại thể diện đã mất ở Ethereal, nên chắc chắn đang tìm mọi cách để leo lên cao hơn.

Hơn nữa phim điện ảnh kiếm tiền nhanh và nhiều hơn phim truyền hình rất nhiều.

Sau khi về nhà, Văn Đàn liền vào phòng tắm ngâm mình.

Cô vừa nhắm mắt định nghỉ ngơi một chút thì điện thoại rung lên hai tiếng.

Văn Đàn còn tưởng là Minh Trạc xong việc rồi, cô cầm điện thoại lên xem, là một tin nhắn từ số lạ.

[Đàn Đàn, cảm ơn con.]

[Là mẹ có lỗi với con.]

Văn Đàn đặt điện thoại xuống, không trả lời.

Cô ngẩn người nhìn về phía trước, ánh mắt có chút lơ đãng.

Cảm nhận trực quan nhất của Văn Đàn về hôn nhân chính là đến từ bố mẹ cô. Họ đã từng yêu nhau, cũng từng hận nhau, rồi đến khi trở thành người dưng.

Nhưng dường như sau khi kết thúc cuộc hôn nhân này, họ lại tìm thấy hạnh phúc thực sự của riêng mình, xây dựng một gia đình được bao bọc bởi tình yêu thương.

Họ giống như những thí sinh trong kỳ thi đại học, từng chọn sai một câu trắc nghiệm, rồi kịp thời nhận ra trước khi nộp bài, vội vàng tẩy đi câu trả lời sai, thay vào đó là đáp án đúng.

Liệu họ có bị trừ điểm không? Không đâu, chỉ cần đáp án cuối cùng chính xác, chẳng ai bận tâm đến quá trình.

Kể từ khoảnh khắc bài thi ấy được nộp lên, cuộc đời họ đã rẽ sang một hướng khác.

Có lẽ chỉ có cục tẩy bị mài mòn ở một góc nhỏ mới biết, chỗ đó từng tồn tại một đáp án khác.

Mấy ngày cuối cùng trước khi phim đóng máy, Văn Đàn đều quay cảnh đêm. Sau khi về Giang Thành, lịch trình đều rất dày đặc, cô vẫn chưa được ngủ ngon. Ngâm mình trong nước nóng và tinh dầu có tác dụng an thần, chưa đầy hai phút, mắt cô đã hơi díp lại.

Cô ngáp một cái, đặt báo thức nửa tiếng, định bụng ngủ một lát.

Văn Đàn ngủ rất say, mơ màng nghe thấy có người gọi tên mình, tiếng gọi ngày càng gấp gáp.

Đợi đến khi mở mắt ra, thì cô đã thấy mình nằm ở trên giường.

Văn Đàn nhìn người trước mặt, có cảm giác như vẫn đang trong giấc mơ: “Thầy Minh?”

Minh Trạc nửa quỳ trước mặt cô, thấy cô đã thức thì nhắm mắt lại, ôm chặt cô vào lòng.

Văn Đàn dần dần tỉnh táo lại, mặt áp vào ngực anh, giọng nói vẫn còn mang theo vẻ mệt mỏi: “Tim anh đập nhanh quá…”

Minh Trạc ôm lấy gáy cô, hơi thở dồn dập lại kiềm chế, giọng nói hơi căng thẳng: “Anh cứ tưởng em không cần anh nữa.”

Văn Đàn ngẩn người, còn tưởng là do mình không nghe điện thoại của anh: “Chắc em ngủ say quá nên không nghe thấy, hình như báo thức cũng không kêu.”

Văn Đàn quả thực ngủ rất say, đến mức hoàn toàn không biết khi Minh Trạc đẩy cửa phòng tắm ra, nhìn thấy nửa khuôn mặt của cô chìm trong bồn tắm, nước bên trong đã nguội từ lâu.

Khoảnh khắc ấy, tim Minh Trạc như ngừng đập.

Lá thư tuyệt mệnh mà cô để lại cho Lâm Sơ Dao khiến anh không thể không nghĩ đến trường hợp xấu nhất.

Văn Đàn bị anh ôm đến mức gần như không thở nổi, có thể cảm nhận được sự căng thẳng và sợ hãi của anh.

Văn Đàn đưa tay đặt lên lưng anh, nhẹ giọng nói: “Thầy Minh, có phải anh nhìn thấy bức thư trong ngăn kéo rồi không?”

Minh Trạc nuốt nước bọt, “ừm” một tiếng, giọng khàn khàn: “Anh không mở ra.”

Văn Đàn không kìm được, sống mũi cay xè, nước mắt lưng tròng: “Xin lỗi, em không cố ý giấu anh đâu. Em đã từng nghĩ đến việc tự tử, lúc đó em thực sự cảm thấy mình không sống nổi nữa, em thấy sống thật khó khăn. Em căm hận tất cả bọn họ, nhưng lại không sao thoát ra được…”

Minh Trạc hôn lên ấn đường cô: “Anh biết, bức thư đó của em không đến tay Lâm Sơ Dao, chính là kết cục tốt nhất rồi.”

“Bởi vì sau đó em đã gặp được anh.”

Cơ thể Minh Trạc chợt khựng lại, rồi từ từ buông cô ra.

Khuôn mặt Văn Đàn đã ướt đẫm nước mắt, cô nức nở nói: “Em đã từng nói với anh rồi, có một khoảng thời gian cuộc sống của em rất rối ren, bác sĩ tâm lý bảo em đi đâu đó cho khuây khỏa… Thực ra vào cái đêm em muốn tự tử, bà ấy đã bảo là hãy thử thay đổi tâm trạng, yêu một ai đó xem.”

Minh Trạc nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, giọng nói trân trọng vô cùng: “Trước đây anh cảm thấy may mắn vì người em nhìn thấy hôm đó là anh. Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy, đó là ông trời đã cho anh một cơ hội, để anh có thể xuất hiện trước mặt em.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.