Khi Tông Minh đến, Du Hằng vừa nghĩ cái gì liền làm cái đó, làm một nồi lẩu uyên ương trong quán trọ nhỏ.
Thấy Tông Minh vội vàng đến, đứng ngây người ở cửa quán trọ nhỏ, Du Hằng vẫy tay nói: "Anh Tiểu Tông, đang chờ anh, đã chuẩn bị tốt nước lẩu không cay cho anh rồi này."
Tông Minh là người duy nhất trong đội A không thể ăn cay, mỗi khi đội liên hoan ăn lẩu, anh đều chuẩn bị một nồi nước lẩu không cay đặc biệt cho Tông Minh.
Khi các thành viên của đội A tách ra, đi trên những con đường khác nhau, điều này đã trở thành một bí mật.
Đừng nói đến Trùng tộc, ngay cả toàn bộ tàu viễn chinh cũng không ai biết.
Tông Minh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ đậm của Du Hằng, hắn nghĩ, sau sáu mươi năm, cuối cùng hắn cũng một lần nữa nhìn thấy đôi mắt và nghe thấy giọng điệu quen thuộc này.
"Tiểu Hằng," Tông Minh đến gần, tiếng đập bên ngực trái bị hắn đè ép, không lộ ra chút vui mừng và hưng phấn nào, rất tự nhiên nói: "Cậu thật sự đã trở lại."
Du Hằng nhận thấy nhịp tim của Tông Minh đập khá dữ dội, nhưng anh không cảm thấy có gì kỳ lạ, dù sao trước đây bọn họ cũng là anh em tốt, bây giờ đoàn tụ, hạnh phúc là chuyện đương nhiên.
Nhưng Signor không nghĩ vậy, hắn nghĩ Tông Minh có ý đồ riêng.
Gần như theo bản năng nhích lại gần Du Hằng.
Du Hằng lập tức đặt đũa xuống, rất tự nhiên véo xương cổ tay Signor, nghiêng đầu nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy? Không nhận ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-alpha-xuyen-thanh-trung-duc-vo-dung/2721209/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.