Tôi dùng hết những mưu kế đen tối nhất để trốn cha, đi gặp Lục Thừa An.
Ông trời dường như vẫn nguyện ý giúp tôi. Những ngày tháng ở bên Lục Thừa An, trời chưa từng nổi gió to hay mưa lớn, ánh nắng rực rỡ tỏa ra hơi ấm dịu dàng, không quá gay gắt.
Mỗi lần gặp tôi, Lục Thừa An đều sẽ lao tới ôm chầm lấy tôi, hò hét ầm ĩ để thể hiện sự vui mừng. Cứ như thể tôi là người bạn duy nhất của em ấy.
Điều này dĩ nhiên là không thể.
Lục Thừa An tựa như vầng thái dương giữa nhân gian, có thể chiếu rọi tất cả mọi người.
Tôi nghĩ, không ai là không thích Lục Thừa An. Và tôi chỉ là một trong số đó mà thôi.
Có những ngày, khi nghĩ đến việc Lục Thừa An không chỉ có mình tôi, rằng em ấy có rất nhiều bạn bè khác, tôi lại không thể kiềm chế được những ý nghĩ vô cùng, vô cùng, vô cùng, vô cùng, vô cùng, vô cùng đen tối.
Sau này tôi mới phát hiện, tôi thật sự là người bạn duy nhất của Lục Thừa An. Tôi cho rằng, sự trùng hợp này đã chứng minh Lục Thừa An đúng là vầng thái dương giữa nhân gian.
Bởi vì là mặt trời, nên không ai dám đến gần. Họ sợ bị Lục Thừa An thiêu đốt.
Những đứa trẻ chết tiệt, vô giáo dục đó luôn lấy cha và ba của Lục Thừa An ra làm trò đùa, miệng lưỡi toàn những lời bẩn thỉu.
Hoàn toàn không có đứa trẻ cùng tuổi nào chịu chơi với Lục Thừa An.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-cho-dien-alpha-lieu-mang-danh-dau-toi/2952566/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.