Bạch Quảng Nghĩa nhíu mày, một cước đá vào người của Tống Quân, mắng: “Người phụ nữ của tôi cậu cũng dám quát?”
“Cậu Bạch, xin lỗi, xin lỗi…” Tống Quân vội vàng cúi đầu xin lỗi.
“Cút!” Bạch Quảng Nghĩa cười lạnh một tiếng, nói.
“Cậu Bạch, tôi cút ngay, cậu cứ từ từ.” Tống Quân cười xởi lởi, sau đó hoảng hốt rời khỏi phòng bao, còn sống chết của Từ Dao, không liên quan đến anh ta.
Thấy Tống Quân rời khỏi, Từ Dao không khỏi tuyệt vọng, bây giờ còn có ai có thể cứu cô ta chứ?
“Vương Giang, đóng cửa lại, tôi muốn chơi đùa với ả đàn bà thối tha này, đợi tôi chơi xong thì thưởng cho cậu.” Bạch Quảng Nghĩa cười nham hiểm.
“Cảm ơn cậu Bạch.” Vương Giang vội vàng gật đầu, trong mắt tràn đấy sự hưng phấn, loại cực phẩm vưu vật như Từ Dao, anh ta bình thường ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy, nhưng hôm nay, lại có thể hưởng ké của Bạch Quảng Nghĩa, chơi thử, cho dù Bạch Quảng Nghĩa chơi xong rồi, anh ta cũng không để ý.
Vương Giang sau khi nói xong đóng cửa rời khỏi.
Mắt thấy Bạch Quảng Nghĩa như sói đói ăn đi về phía mình, Từ Dao chỉ đành ấn tin nhắn gửi đi, tin nhắn này, là cô đã viết sẵn từ trước, gửi lời cầu cứu cho Hạ Nhược Y, nếu như có thể, cô ta căn bản không muốn để Hạ Nhược Y bị kéo vào trong chuyện này.
Nhưng sự phản bội của Tống Quân lại khiến sự việc vượt qua tằm với của cô ta.
Gần như khoảnh khắc Từ Dao ấn gửi tin nhắn, Hạ Nhược Y liền nhận được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-re-quy/2378471/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.