Chu Dần Khôn ra khỏi phòng họp, rẽ vào một góc, đi về phía nơi ồn ào nhất, từ xa anh đã nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh nổi bật giữa đám trẻ.
Hạ Hạ ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ, trước mặt có một cái xô, trong tay cầm một cái xẻng. Tay áo dài bằng vải thô xắn lên, lộ ra cổ tay trắng nõn, không biết đã chiên ở đó bao lâu, chỉ là nhiều đứa trẻ như vậy mà trong tay mỗi đứa đều đang cầm một cái bánh.
Cô và cái nồi bị vây ở giữa, xung quanh là những tiếng cười đùa, khuôn mặt trắng nõn bị lửa đốt cho đỏ bừng nhưng vẫn có thể mỉm cười ngọt ngào như vậy.
Gió thổi tung mái tóc óng mượt của cô, anh dường như ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng. Những đứa trẻ đó đều bẩn thỉu mà cô thì chẳng bận tâm chút nào.
Người đàn ông nhấc chân lên định bước tới, nhưng rồi dừng lại, một giây sau anh nhìn xuống.
Trên bộ quần áo màu đen thoang thoảng mùi máu, nhìn kỹ hơn còn có thể thấy rõ vết máu khô, cổ áo vẫn còn hơi dính màu đỏ, đó là vết máu bắn tung tóe khi Chisov nuốt súng. Anh ngước mắt lên nhìn người sạch sẽ bên kia, sau đó xoay người đi về phòng.
4
Đến đây, bánh gần như đã được chia đều. Bọn nhỏ đều nhận được một miếng, ngồi xổm cầm chiếc bánh vui vẻ ăn.
Hạ Hạ lấy ra hai miếng mới chiên cuối cùng, Sách Lạp nhanh chóng bưng tới đặt sang một bên, tắt lửa, lấy xẻng từ trong tay Hạ Hạ đi.
"Việc còn lại để tớ, tớ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528177/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.