Đêm trở về Thái Lan cô ngủ rất ngon, ngày hôm sau là thứ Hai, Hạ Hạ vẫn đến trường như thường lệ.
Tiết học buổi sáng vừa mới kết thúc, Hạ Hạ còn chưa kịp dọn dẹp xong sách vở thì Lai Á đã chạy tới ôm lấy cô: "Sao cậu lại đột nhiên không đến trường vậy? Tớ còn tưởng cậu thật sự không thèm chào hỏi một tiếng mà đã bỏ đi du học rồi đấy!"
"Đương nhiên không phải." Hạ Hạ nói: "Bà ngoại tớ qua đời, tớ... đến Anh để thư giãn."
"À, ra là vậy." Lai Á cẩn thận nhìn cô: "Vậy bây giờ cậu cảm thấy ổn hơn chưa?"
Nói xong, cô ấy kéo Hạ Hạ bước ra ngoài: "Chúng ta vừa ăn trưa vừa nói chuyện đi."
"Tớ ổn hơn nhiều rồi. Bà ngoại ngày càng già đi, sức khỏe cũng không được tốt. Thực ra tớ cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi."
Lai Á nghe xong chuyện, cô ấy còn còn khoa trương mua một đống đồ ăn, hai người ngồi dưới gốc cây cạnh sân trường, nắng chiếu thảng vào chân, gió nhẹ nhàng thổi qua, thật ấm áp và chữa lành.
"Đúng rồi, tớ còn chưa biết bà cậu." Lai Á cắm ống hút vào sữa dâu rồi đẩy đến trước mặt cô: "Chắc cậu đã khóc đến sưng cả mắt phải không?"
Bị nói trúng tim đen, Hạ Hạ gật đầu nói: "Nhưng tớ chỉ khóc một lần thôi. Tớ đã hứa với bà sẽ hạnh phúc mỗi ngày."
"Ồ." Lai Á chống cằm: "Cậu nói vậy làm tớ cũng thấy nhớ bà. Bà rất tốt với tớ, lúc có bà ở bên mẹ tớ thậm chí còn không dám mắng tớ. Sau này khi bà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528255/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.