Gió mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa lục bình, nhìn thấy Hạ Hạ cúi đầu, lại có vẻ bối rối, Trần Thư Văn cũng hiểu.
"Cho nên, em cũng là bị ép."
Hạ Hạ vội vàng ngẩng đầu lên.
"Tôi nói nơi này có một cái bẫy giăng sẵn chờ đợi hắn nhảy vào, tôi cũng cho em cơ hội nói cho hắn biết, nhưng em lại do dự." Trần Thư Văn nhìn cô: "Là bởi vì em không tin lời tôi nói, hay là bởi vì... trong thâm tâm em không muốn cứu hắn?"
Nhưng Hạ Hạ vẫn im lặng không lên tiếng.
"Có lẽ em đang nghĩ tại sao tôi lại dùng từ "cũng" này." Trần Thư Văn quay đầu nhìn biển hoa đung đưa trong gió lạnh, giọng nói lạnh lùng: "Bởi vì chúng ta cùng một cảnh ngộ."
Những lời này khẳng định phỏng đoán mà Hạ Hạ vừa nghĩ tới. Lúc này, biển hoa tím trước mặt bồi hồi đến khó tả.
"Người đàn ông tên Trần Huyền Sinh trong kia là em trai cùng cha khác mẹ của tôi. Anh ta là một con thú, nắm giữ mạng sống của cha tôi, và bản thân anh ta muốn làm gì tôi thì làm. Anh ta mua trang viên này làm nhà tù để giam cầm tôi."
Trần Thư Văn mỉm cười nói: "Vậy thì nói xem, làm sao tôi lại có thể thích nơi này được chứ?"
"Cái bẫy mà tôi vừa nhắc đến quả thực chỉ là để kiểm tra em mà thôi, nó vốn chẳng có thật. Trần Huyền Sinh không phải là người dễ xúc động, mặc dù anh ta đã gặp rắc rối ở Hồng Kông, nhưng lần này anh ta đã bắt được nhược điểm của Chu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528276/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.