Sáng thứ sáu chín giờ, Hạ Hạ đột nhiên tỉnh dậy.
Lúc mở mắt ra, cô đã ở trong một căn phòng xa lạ, đầu giường cũng không có điện thoại di động. Cũng giống như ngày hôm qua, cô không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức reo. Cô vừa cử động, cánh tay đang vòng qua eo đã ôm cô lại.
Người đàn ông phía sau nhắm mắt lại, uể oải nói: "Đi đâu vậy?"
Đêm qua Chu Dần Khôn quấn con thỏ nhỏ trần trụi trong bộ đồ đen mang về, sau đó nhét vào một cái chăn có kích thước phù hợp rồi đi ngủ cho đến tận bình minh.
Lúc đó đã bốn năm giờ, có nghĩa là anh mới chỉ ngủ được một lát.
"Cháu lại đi học muộn." Dưới chăn, Hạ Hạ dùng sức mở rộng cánh tay của anh, quần áo của cô không thấy đâu, nhìn bộ đồ đen trên mặt đất, cô lập tức mở chăn ra bước xuống giường nhặt lên, vừa bước xuống đất, chân đã nhũn ra khuỵu xuống.
Vùng kín và bụng dưới cảm thấy rất khó chịu, eo, chân, tay và lưng đau nhức vô lực. Hạ Hạ cau mày, bình tĩnh lại vài giây, mặc quần áo vào rồi bám vào giường đứng dậy.
Lúc này, một bàn tay nóng hổi nắm lấy cổ tay cô, Chu Dần Khôn xoa xoa vết lằn còn sót lại trên cổ tay cô: "Muộn rồi thì thôi không cần đi nữa."
Trong lòng không có chút dấu vết tội lỗi nào của kẻ chủ mưu.
Quả nhiên, loại "quan tâm" này khiến Hạ Hạ giãy giụa, cô dùng sức rút tay ra, vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.
Hôm nay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528285/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.