Bây giờ là sáu giờ chiều, đã hai giờ trôi qua kể từ thời gian hẹn.
Trong tiệm váy cưới tư nhân duy nhất ở Yangon, ai cũng không dám tức giận. Bạch Lệ Quân gọi điện đến đều không có ai trả lời, thậm chí còn tắt luôn điện thoại, Bạch Lệ Quân vẻ mặt ủ rũ ngồi trước hàng váy cưới, một lúc lâu sau, điện thoại trong tay cô ta cuối cùng cũng vang lên.
Cô ta nhấc máy chỉ nghe một câu liền cúp điện thoại, đứng dậy bước ra ngoài.
Cùng lúc đó, ở phía đông phố cổ Kokang, có người đang chào đón khách quý với nụ cười trên môi.
"A Khôn, vừa nghe tin cậu trở lại, tôi liền gọi điện cho cậu. Lịch trình bận rộn cuối cùng cũng xong rồi sao?" Người nói chuyện là Lâm Hiền Hạc, quê quán Quảng Đông, Trung Quốc, khi còn trẻ hắn ta định cư ở Kokang cùng với tổ tiên, có một trai một gái.
Lâm gia là một trong bốn gia tộc lớn ở Kokang, so với Bạch gia, cả gia tộc Lâm gia đều nắm giữ các chức vụ quân sự cấp cao trong Lực lượng đồng minh Kokang, gia tộc Lâm có một lữ đoàn dân quân do chính bọn họ thành lập, mặc dù sức mạnh quân sự không thể so sánh với Bạch gia, nhưng Lâm gia có nhiều chi nhánh, hoạt động kinh doanh trải rộng khắp Đông Nam Á, có nguồn tài chính vượt xa gia tộc Bạch.
Chu Dần Khôn đến mang theo quà, rượu vang đỏ và hoa hồng. Không cần phải nói, rượu vang đỏ là dành cho Lâm Hiền Hạc, còn bó hoa hồng tặng cho Lâm Hoài Du, con gái của Lâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528332/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.