Quả nhiên, vừa nhấc máy, bên đó đã truyền đến một giọng nói rất mất kiên nhẫn: "Chu Hạ Hạ, sao không trả lời điện thoại của tôi?"
"Không phải, tôi không nghe thấy, vừa rồi tôi đang ở trong bếp." Hạ Hạ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Bên kia im lặng hai giây: "Đang làm gì trong bếp vậy?"
"Chỉ là rửa bát thôi." Hạ Hạ không hiểu sao anh lại hỏi những câu hỏi dư thừa này, nên cô hỏi lại" "Có chuyện gì à?"
"Ở nhà một mình?"
"Vâng."
Sự im lặng lại bao trùm cả hai đầu điện thoại.
Cuối cùng, người bên kia lên tiếng trước: "Có sợ không?"
Đây hẳn là hỏi cô ở một mình có sợ không. Hạ Hạ cụp mắt xuống, anh hỏi vậy rốt cuộc là có ý gì? Nếu cô nói cô sợ, liệu anh có để cô rời khỏi đây đi đến nơi cô muốn sống không?
Cô cũng không hiểu tại sao sau khi làm chuyện như vậy, anh vẫn luôn tự tin như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Ví dụ như bây giờ, khi không nghe thấy câu trả lời của cô, anh còn thúc giục: "Sao không nói chuyện."
Dù có sợ hay không thì cô cũng phải ở lại đây. Hạ Hạ không muốn tiếp tục nói nhảm với anh: "Nếu không có chuyện gì thì tôi đi làm bài tập trước, tôi còn chưa làm xong bài tập."
"Chu Hạ Hạ." Người đàn ông trong điện thoại gọi cô.
Hạ Hạ khẽ thở dài, chuẩn bị nghe anh mắng, nhưng không ngờ anh lại hỏi: "Cháu muốn gì?"
"Cái gì cơ?"
"Cháu có muốn một căn nhà, hay là muốn có người ở cùng không."
Nghe xong cô choáng váng mất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528334/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.