A Diệu đang xem điện thoại thì ngửi thấy mùi cà phê, anh ta vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Hạ đặt thứ gì đó trước mặt mình, A Diệu cất điện thoại lại vào túi.
"Cảm ơn." Cô nói điều tương tự như tối qua.
"Cái gì?"
"Lúc ở trên đảo, bác sĩ nói tối hôm đó anh đến gặp anh ấy. Thuốc không gây kích ứng mà anh ấy kê đơn không có trên đảo, anh đã chạy suốt đêm đi mua."
A Diệu im lặng vài giây: "Không có gì, là ý của anh Khôn."
Đây đều là trách nhiệm của anh ta, cho dù anh ta không tìm bác sĩ, anh Khôn cũng sẽ tìm. Cho dù anh ta không đi mua thuốc, anh Khôn cũng sẽ kêu anh ta đi. Chỉ là anh ta làm trước khi anh Khôn ra lệnh mà thôi.
Có điều, cũng có những thứ anh không thể nghĩ tới, chẳng hạn như chuyên gia dinh dưỡng.
Nhắc đến Chu Dần Khôn, vẻ mặt Hạ Hạ cứng đờ. Cô nhìn A Diệu, tuy rằng trên mặt anh ta vô cảm, nhưng trong lòng Hạ Hạ, anh ta cũng không đáng sợ bằng người đàn ông trên lầu.
"Tôi có thể hỏi anh một câu được không?" cô nhẹ nhàng nói.
A Diệu nói: "Được."
Sau đó, anh ta nhìn thấy trong mắt cô gái hiện lên một tia xấu hổ: "Anh có biết tại sao chú ấy lại... lại..."
Tuy những lời này không rõ ràng nhưng A Diệu hiểu được. Tuy rằng chưa từng trải qua chuyện nam nữ, nhưng dù sao đi theo Chu Dần Khôn liếm máu trên dao nhiều năm như vậy cũng đã nhìn thấy quá nhiều. So với những người đó, cô gái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528343/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.