Trở về biệt thự ở Bangkok thì đã hơn mười hai giờ.
Sau khi xuống xe, A Diệu lái xe đi. Hai người ngồi ở ghế sau suốt đường về, Chu Dần Khôn không nói một lời, coi cô như không tồn tại.
Đủ công bằng.
Cô nhìn anh bước vào cửa, đợi vài giây rồi mới đi theo vào. Tất cả đèn trong biệt thự đều được bật lên, đứng ở cửa nhìn vào trong, cảm giác căn biệt thự dường như trống trải và vắng vẻ hơn trước.
Hạ Hạ không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên cô tới đây. Khi đó, ba mẹ cô đều qua đời, cô nghĩ đó có lẽ là khoảng thời gian đen tối và tuyệt vọng nhất trong cuộc đời mình, cô nghĩ trong tương lai cô đi đâu, làm gì cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Chỉ là không ngờ sẽ có một ngày cô lại phải trải qua bóng tối tuyệt vọng như vậy một lần nữa. Nhưng lần này, sẽ không còn người chăm sóc cô, đồng hành hay an ủi cô suốt thời gian này nữa.
Tay vẫn còn quấn băng, cô đẩy cánh cửa hé mở, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa quay lưng về phía này. Lúc này, tiếng bật lửa châm thuốc đặc biệt rõ ràng.
Từ cửa đến phòng khách, khoảng cách không xa cũng không gần nhưng ít nhất cũng xoa dịu được cảm giác ngột ngạt trong lòng. Hạ Hạ không hiểu mục đích anh đưa cô về đây là gì.
Những thứ anh muốn, chẳng hạn như công ty của ba cô, chẳng hạn như... cơ thể của cô, Chu Dần Khôn đều đã có được.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528345/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.