Mưa càng lúc càng nặng hạt.
Nước đập lên kính chắn gió tạo thành một lớp màng nước dày, sau khi bị cần gạt nước đẩy đi, nó nhanh chóng tụ lại làm cản tầm nhìn. Hạ Hạ ngồi ở ghế phụ có chút lo lắng với tốc độ mãi không chậm lại này có xảy ra tai nạn giao thông không.
Cô không biết Thuỷ Tuyền Ô ở đâu, nhưng cô đoán nó ở rất xa. Chiếc xe lao đi trên nhiều con đường khác nhau mãi không dừng lại. Hạ Hạ muốn hỏi xem có phải là anh đi sai đường rồi hay không, nhưng nhìn người đang lái xe xong cô lại không dám hỏi.
Bên ngoài trời mưa rất to nhưng trong xe lại đặc biệt yên tĩnh, cho đến khi điện thoại reo.
Chu Dần Khôn bắt máy, chỉ ậm ừ rồi cúp máy.
Sau đó chiếc xe lao về phía trước với tốc độ nhanh hơn trước. Con đường dần dần trở nên gập ghềnh, càng đi càng xa, Hạ Hạ nhìn chung quanh, cuối cùng mở miệng hỏi: "Chú út, chúng ta sắp đến nơi chưa?"
Khung cảnh xung quanh có vẻ hoang vắng xa xôi, ngày mưa mây đen kéo đến khiến thời tiết càng thêm quỷ dị.
Có điều, người lái xe dường như không nghe thấy, cũng không trả lời.
Chiếc xe chạy dọc theo con đường đất lầy lội, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà kho bỏ hoang. A Diệu cầm ô bước tới đưa cho Chu Dần Khôn một khẩu súng cảnh sát và một ống tiêm.
Hạ Hạ nhìn chỗ cỏ um tùm và lầy lội trước mặt, có chắc là Thủy Tuyền Ô không vậy?
Lúc này cánh cửa mở ra, phía trên xuất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528374/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.