Hồng Kông, Trung Quốc.
Về việc Chu Dần Khôn biến mất và xuất hiện không rõ nguyên nhân, Hà Ngọc Long nhìn một cái liền hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
Ngày anh đến, ông bảo anh còn trẻ như vậy đừng chỉ nghĩ đến chuyện nam nữ trai gái, anh hứa rất mượt nhưng vừa quay đầu đã đem theo một cô gái về.
Anh bỏ lại cổ đông và các chú, chạy đi chơi hai ngày còn chưa tính, bây giờ mò mặt về còn đem theo người.
Chu Dần Khôn mỉm cười gọi một tiếng ông ngoại, Hà Ngọc Long không để ý tới anh mà tập trung vào Hạ Hạ bên cạnh. Trông chỉ mới khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mảnh khảnh trắng trẻo, vẻ ngoài nổi bật. Tầm mắt nhìn xuống xuống, tay vẫn đang cầm cặp sách đi học.
Hà Ngọc Long cau mày.
Chu Dần Khôn trông cũng giống người, nhưng mà sao về phương diện này lại cầm thú như vậy.
Trước đây hỏi anh thích kiểu con gái như nào, anh nói muốn kiểu mà trẻ hơn mười tuổi, Hà Ngọc Long ban đầu còn tưởng anh chỉ nói bậy cho qua, nhưng không ngờ lại là thật.
Nhưng mà đứa bé này, cũng quá nhỏ đi.
Thấy Hà Ngọc Long phớt lờ mình, Chu Dần Khôn cũng không tức giận, anh cúi đầu nhìn Hạ Hạ.
Người sau cảm nhận được ánh mắt đó, nhớ tới lời của Chu Dần Khôn, anh bảo cô ăn nói ngọt ngào, có thể khiến ông cố vui vẻ. Cho nên cô tiến về phía trước hai bước, đầu tiên là cười ngọt ngào một cái, sau đó ngượng ngùng nói: "Xin chào ông cố, cháu tên là Chu Hạ Hạ."
Ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528396/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.