Phần lớn ánh sáng mặt trời bị ô che đi, còn lại phản chiếu xuống chân cô gái, đôi dép lê màu trắng bông xù khiến mắt cá chân cô càng thêm thon dài trắng nõn.
Mắt cá chân của cô được ánh sáng sưởi ấm, Hạ Hạ vô thức vươn người về phía trước thêm một chút.
Chu Dần Khôn nhìn qua.
"Chú út, đây không phải là Bangkok đúng không?" Hạ Hạ nhìn xung quanh, hỏi câu hỏi vừa rồi cô vẫn muốn hỏi.
"Yangon."
"Ở Myanmar?" Cô có vẻ ngạc nhiên.
"Sao thế, ông ba kia của cháu chưa bao giờ đưa cháu đến đây à." Chu Dần Khôn hất cằm: "Nhà ông nội ở đối diện."
Nghe vậy, Hạ Hạ lập tức đứng dậy, tiến về phía trước hai bước, nhìn về phía căn biệt thự đối diện.
Ông nội không sống trong một ngôi nhà sang trọng như vậy, mà lại tới Mae Sai bán cá nướng, sống trong ngôi nhà gỗ nhỏ bé? Đột nhiên cô chợt nghĩ ra điều gì đó, Hạ Hạ quay người lại.
Chu Dần Khôn nhìn ánh mắt của cô thì hiểu ngay.
Tò mò, nghi ngờ. Giống như muốn hỏi tại sao nhà anh và nhà ông già anh lại gần nhau thế.
Hạ Hạ bước trở lại, ngồi xuống chỗ cũ, mở miệng như muốn nói điều gì đó. Sự bài xích và nghi ngờ trước đây, sự tò mò và khó hiểu bây giờ, suy cho cùng cũng là do sự việc đó.
Sự dao động của cô cũng liên quan đến vấn đề này.
Trước ngày hôm nay, cô luôn nhận định rằng anh chính là người đã giết Tái Bồng và Chu Diệu Huy, mà Chu Dần Khôn là một kẻ sát nhân, tàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528397/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.