Những người bên ngoài phòng đang đều đang thấp giọng bàn tán, muốn hỏi xem liệu có cần đưa người đã mất đi không. Chu Dần Khôn không quay đầu lại gọi A Diệu, người sau lập tức hiểu ra, giải tán những người ngoài phòng.
Sau khi căn phòng yên tĩnh lại, còn có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt.
Nếu người nhìn thấy bên ngoài nhà xác bệnh viện ngày hôm đó là Chu Hạ Hạ tương đối mạnh mẽ, thì những gì nhìn thấy bây giờ lại chính là Chu Hạ Hạ đã thực sự suy sụp, không còn chút mạnh mẽ nào của ngày hôm đó nữa.
Cô đang ngồi trên sàn cạnh giường, tay Tát Mã buông thõng xuống giường, rất gần đầu cô gái.
Người đàn ông đi tới ngồi xổm xuống gọi: "Chu Hạ Hạ."
Cô vẫn bất động.
Khoảnh khắc tiếp theo, Chu Dần Khôn trực tiếp nắm lấy bàn tay đang bị thương của cô, kéo cô lên.
Thân thể mềm nhũn của cô gái dễ dàng bị kéo lên, mái tóc đang xoã trên mặt bị hất ra, lộ ra khuôn mặt tái nhợt tê dại. Ngay cả khi nhìn thấy anh, cô gái cũng không còn sợ hãi như trước.
Ngón tay cô lạnh cóng nhưng toàn thân lại nóng hổi mềm mại, như thể người này có thể chết đi ngay sau đó.
Cảm giác này rất quen thuộc.
Lúc trước, con chó sắp chết nằm dưới chân anh, tứ chi mềm nhũn như muốn gãy, chỉ có cái đầu đầy lông bẩn thỉu cọ vào người anh. Sau đó, anh đã nuôi con chó này suốt bảy năm. Con chó không nghe lời bất kì ai mà chỉ đi theo anh, bọn họ cùng nhau đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528463/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.